Chương 70: Xin giúp đỡ

Cửu Trọng Tử

Tác giả: Chi Chi

Edit: Heo con

 553949_144950165677566_1784222064_n

Quan hệ giữa người và người có đôi khi thật kì diệu.

Đậu Chiêu tự nhận là đã nhìn thấu sự đời, làm người tỉnh táo, Kỷ thị thận trọng từng lời ăn tiếng nói, làm việc cẩn thận, là trưởng bối lại được Đậu Thế Anh ủy thác việc chăm sóc Đậu Chiêu, trước mặt Đậu Chiêu không khỏi nghiêm túc, quan hệ của hai người lúc trước dù rất tốt nhưng lại không thể nói là thân mật. Nhưng từ khi có được bồn hoa thập bát học sĩ kia, Kỷ thị nhìn Đậu Chiêu bớt đi mấy phần thận trọng, thêm vài phần thân thiết, hợp ý.

Mỗi lần học xong, nàng đều giữ Đậu Chiêu lại nói mấy câu:

–         Thập bát học sĩ này con lấy từ đâu?

–         Lần trước phụ thân sửa Đông Khóa viện thì phái người đến Giang Nam chọn mua hoa cỏ, có người mang chậu hoa này đến rao giá cao, con thấy có vẻ là thật nên mua về.

Kiếp trước bên cạnh nàng đều là người thích ngắm hoa, cài hoa chứ không có ai thích trồng hoa, kiếp này khó khăn lắm Đậu Chiêu mới gặp được người có hứng thú với việc trồng hoa, nàng rất thích bàn luận chuyện này:

–         Con còn nhờ hắn ta tìm cho con hai gốc lục giác đại hồng, một gốc xích đan, một gốc phấn đan, một gốc trà mai.*

Lại nói:

–         Lục bá mẫu có thích lan kiếm không? Con còn bảo hắn tìm giúp con mấy mầm cây đến.

Kỷ thị trừng đôi mắt hạnh:

–         Con còn trồng được lan kiếm?

Lúc này Đậu Chiêu mới biết mình lỡ lời, vội nói:

–         Con không biết trồng lan nhưng trong phòng phụ thân con có một quyển sách về lan, cảm thấy rất thú vị, nghĩ theo đó trồng thử mấy chậu lan kiếm xem có thể thành công không.

Sau đó cười duyên dáng:

–         Không thử thì làm sao biết được? Chưa biết chừng có thể trồng ra được lan kiếm Đậu thị đó!

Kiếp trước nàng rất thích lan kiếm, nhất là loại tố tâm kiếm lan, cảm thấy nó rất đẹp, rất cao nhã, lại dễ trồng, chỉ cần hơi để ý chút là có thể trồng được 2,3 mùa hoa rồi.

Kỷ thị rất muốn đọc quyển sách về Lan này nhưng lời đến miệng lại vội nuốt lại – hoa lan quý giá, nhiều nhà trồng lan, coi kỹ xảo trồng lan như nghề gia truyền, thậm chí truyền nam bất truyền nữ, ai biết bản Lan phổ ở Tây Đậu này là từ đâu mà có? So với việc không biết liêm sỉ mà đòi Đậu Chiêu cho xem thì chẳng bằng để Đậu Chiêu tặng mình mấy chậu hoa lan.

–         Ta chờ Đậu thị kiến lan của con. Chỉ là đến lúc đó đừng quên tặng cho bá mẫu mấy nhánh nha.

Nàng cười nói.

Đậu Chiêu thấy Kỷ thị không truy vấn chuyện trồng lan nữa thì thở phào nhẹ nhõm, liên thanh cam đoan:

–         Nhất định, nhất định rồi.

Kỷ thị và nàng nhìn hai chậu kiến lan còn đang nở kia:

–         Làm sao con có thể để nó nở đến tận bây giờ?

Đậu Chiêu không dám khoe khoang, cười nói:

–         Con chỉ là thử trồng nó trong nhà ấm, không ngờ có thể nở đến tận bây giờ, còn không biết vì sao nở lâu được như vậy. Con sai nha hoàn đắc lực ngày ngày theo dõi, ghi lại sự biến hóa từng ngày, hẳn là có thể tìm được nguyên do.

Kỷ thị vô cùng tán thưởng:

–         Lúc trước chỉ biết là con chuyên tâm đọc sách, không ngờ con còn tốn nhiều công sức trồng hoa như vậy.

–         Dù sao cũng là tốn công, sao không cố hết sức để làm cho tốt nhất? Đậu Chiêu cười nói.

Kỷ thị gật đầu, vẻ mặt tán thưởng không thể tả hết bằng lời.

Có tiểu nha hoàn vội vã chạy vào:

–         Lục phu nhân, tứ tiểu thư, Hoàn cửu phu nhân sinh rồi.

Đậu Chiêu và Kỷ thị đều mừng rỡ, đồng thanh hỏi tiểu nha hoàn kia:

–         Sinh tiểu thư hay là thiếu gia? Hoàn cửu phu nhân khỏe mạnh bình an chứ?

Tiểu nha hoàn vội cười nói:

–         Hoàn cửu phu nhân sinh được một công tử, mẹ tròn con vuông.

Hai người không hẹn mà cùng chắp tay niệm A di đà Phật.

Niệm xong, cảm thấy thú vị, lại nhìn nhau bật cười.

Kỷ thị đề nghị Đậu Chiêu đem một chậu kiến lan cho Hoàng thị làm lễ tặng:

–         Là trưởng tôn, đến lúc đó chắc chắn có rất nhiều người đến mừng, chưa biết chừng nhà họ Hoàng ở Hoài An cũng tới, người Giang Nam rất yêu lan.

Đậu Chiêu có chút bất ngờ.

Kỷ thị luôn khiêm tốn nhưng mấy ngày nay thái độ lại rất lạ, chuyện gì cũng đẩy nàng lên trước.

Mãi đến tối sắp đi ngủ nghe được Hải Đường lẩm bẩm: “Quần áo mùa đông của tứ tiểu thư chỉ sợ lại phải may mới toàn bộ” thì mới hiểu được.

Mình cũng đến tuổi làm mai rồi.

Cuối cùng nàng tặng mấy miếng vải gấm làm lễ.

Kỷ thị giận nàng nhưng thầm nghĩ lại, cảm thấy là mình đã dạy Đậu Chiêu thành thế này.

Vương ma ma liền cười nói:

–         Tứ tiểu thư đây mới là đường hoàng, chín chắn, phu nhân phải vui mới đúng chứ.

–         Đúng thế! Nó càng như thế ta lại càng không nỡ để nó bị mai một đi!

Kỷ thị chán nản đáp.

Tiệc thưởng cúc Trùng dương ở Đông phủ, nàng vẫn dẫn Đậu Chiêu đi theo mình, đôi khi sẽ để nàng rót trà, mang khăn cho một số vị đức cao vọng trọng.

Đậu Chiêu biết Kỷ thị muốn làm gì nhưng nàng trời sinh tính tình ham học hỏi, thực sự là không làm nổi chuyện gì tự hủy danh dự của mình, đành cười nhận những lời khen “Ổn trọng hào phóng”, “Thông minh lanh lợi” của mọi người, so sánh với Nghi thư nhi và Thục thư nhi thì một người quá mạnh mẽ, một người quá chất phác.

Nhị thái phu nhân ở bên cười không nói gì.

Liễu ma ma thấp giọng nói:

–         Người thấy có cần mời lục phu nhân giúp chúng ta nhìn xem những chậu cúc kia đặt vậy đã được chưa – lục phu nhân là người Giang Nam, hẳn là kiến thức hơn chút ta.

Nhị thái phu nhân rất mất hứng nhưng Kỷ thị là con dâu của bà, cho dù là với lão bộc tri kỉ nhất thì bà cũng không muốn để Kỷ thị mất mặt trước Liễu ma ma.

–         Đây là bản lĩnh của Thọ Cô.

Nhị thái phu nhân liếc nhìn Liễu ma ma một cái rồi nói:

–         Muốn trách thì trách bọn họ đã không dạy dỗ Nghi thư nhi, Thục thư nhi cho cẩn thận.

Liễu ma ma vội cúi đầu vâng dạ.

Nhị thái phu nhân vịn tay tam đường tẩu đến phòng khách ngắm hoa.

Bình thường đều là lục bá mẫu đỡ nhị thái phu nhân.

Đậu Chiêu thấy gương mặt bình thản của Kỷ thị, lòng thầm thở dài một tiếng.

Nếu nói lúc trước nàng không biết dụng ý của nhị thái phu nhân nhưng hôm nay thấy nhị thái phu nhân và Kỷ thị không thấy khói lửa mà giương cung bạt kiếm như vậy thì nàng cũng thoáng đoán được vài phần.

Vương gia không thể nhúng tay vào hôn sự của nàng, Triệu gia ở xa ngàn dặm, không thể nào gả nàng đến Tây Bắc được, dù sao phụ thân cũng là nam tử, quá nửa chuyện hôn sự của nàng sẽ do Đông Đậu lo liệu. Mà nhị thái phu nhân rõ là không muốn nàng nổi bật hơn Nghi thư nhi, Thục thư nhi, không muốn gả nàng ra ngoài.

Nghĩ đến một nửa tài sản của Tây Đậu thuộc về nàng kia, nàng cũng từng là dâu trưởng, có thể hiểu được sự lo lắng của nhị thái phu nhân – so với việc từ chối đám bà mai đạp vỡ cửa nhà để đắc tội với người khác thì chẳng bằng lặng lẽ gả nàng cho người có lợi với Đậu gia, hoặc là giữ nàng ở lại Đậu gia. Cung phụng nàng, dỗ dành nàng chia tài sản đó lại cho con cháu Đậu gia.

Cũng may là nhị thái phu nhân có kế Trương Lương của bà thì nàng cũng có thang trèo tường, cũng không cần để Kỷ thị kẹp giữa hai người mà phải khó xử.

Tiễn khách rồi, Đậu Chiêu mời nhị thái phu nhân nói đỡ cho nàng:

–         … Con muốn giống lục bá mẫu, là người học thức uyên bác, lục bá mẫu cũng nói được. Cho nên con viết thư cho phụ thân, xin phụ thân đồng ý cho con tiếp tục đọc sách, mời tiên sinh về Tây phủ dạy học. Đến giờ phụ thân còn chưa hồi âm, con sợ phu nhân ở giữa ngăn cản…

Nhị thái phu nhân nhìn vẻ kinh ngạc trong mắt Kỷ thị, cười nói:

–         Con còn nhỏ, đúng là lúc nên chăm chỉ đọc sách, con yên tâm, chuyện này có ta làm chủ, Vương thị sẽ không dám nói gì.

Đậu Chiêu cao hứng tạ ơn nhị thái phu nhân.

Kỷ thị thở dài, khẽ vỗ vỗ tay nàng, tự mình đưa nàng lên xe ngựa.

Nhị thái phu nhân không muốn đường hoàng, chưa đợi Đậu Thế Anh hồi âm thì đã sai Đậu Thế Bảng lặng lẽ tìm tiên sinh cho Đậu Chiêu:

–         … Không được là người quanh Thực Định, học vấn nhất định phải tốt, có thể khiến Thọ Cô có hứng thú học hành.

Đậu Thế Bảng khó hiểu:

–         Thọ Cô đâu cần thi trạng nguyên.

Nhị thái phu nhân nói:

–         Chúng ta bỏ bạc ra chẳng lẽ lại thuê kẻ bất tài về dạy? Để người ta biết thì thể diện Đậu gia ở đâu?

Nhưng cũng không cần mời một người như thế về chứ?

Đậu Thế Bảng nao nao trong lòng nhưng cũng không dám hỏi nhiều. Cung kính đáp “Vâng” rồi tìm mấy quản gia giúp Đậu Chiêu tìm tiên sinh.

Cho dù là vậy thì tiếng lành Đậu Chiêu tướng mạo xuất chúng, cử chỉ hào phóng, ổn trọng khéo léo vẫn truyền xa.

Rất nhanh đã có người đến cầu thân.

Nhị thái phu nhân lấy cớ “Tuổi còn nhỏ, ít nhất cũng phải chờ đến lúc cập kê” để chối.

Tổ mẫu nghe vậy thì có chút lo lắng, lén nói với Hồng Cô:

–         Cập kê thì có phải là đã quá muộn rồi không? Những công tử trạc tuổi chỉ sợ đều đã đính hôn rồi.

Hồng Cô an ủi tổ mẫu:

–         Thọ Cô nhà chúng ta xinh đẹp, tài giỏi như vậy còn sợ không tìm được nhà chồng tốt sao. Huyện Thực Định không có thì chẳng lẽ kinh thành cũng không có sao?

–         Thế cũng đúng.

Tổ mẫu thoáng an tâm.

Đậu Chiêu nghe vậy thì cười thầm.

Hình như không ai nhắc đến Ngụy Đình Du.

Nếu có thể nghĩ cách lấy lại thư đính ước lúc trước từ tay cữu cữu thì tốt rồi… cứ như vậy thì hôn sự của nàng và Ngụy gia sẽ hoàn toàn thất bại.

Đậu Chiêu lại nhớ đến con gái mình.

Dường như vĩnh viễn tồn tại trong trí nhớ, vẫn là bộ dáng khi 14, 15 tuổi.

Tâm tình nàng bỗng trở nên nặng nề.

Lúc đến chỗ Khánh Tường đi học, Đậu Chiêu dựa vào gối trên xe ngựa.

Xe ngựa đang đi bỗng nhiên dừng gấp trong tiếng la hét, Đậu Chiêu và đám Hải Đường, Thu Quỳ đều lảo đảo, lăn lộn vào nhau, bên ngoài truyền đến giọng nói run run của một nữ tử:

–         Đậu tiểu thư, xin người hãy cứu phụ thân con!

Đậu Chiêu nghe được, lòng run lên.

Nếu là “Cứu” thì chắc chắn là rất nguy hiểm.

Dân chúng an phận thủ thường thì có thể gặp nguy hiểm gì?

Nếu không quen, nàng cũng không muốn mua việc vào người, bảo Hải Đường:

–         Bảo xa phu mau chạy đi, đừng làm trễ giờ học.

Hải Đường truyền lời Đậu Chiêu cho xa phu.

Xa phu giơ roi định chạy đi.

Tiểu cô nương kia lại dang hai tay, đứng ở giữa ngõ nhỏ không đi.

Xa phu đành phải nhỏ giọng khuyên tiểu cô nương kia:

–         Tiểu thư nhà tôi còn chưa cập kê, chuyện của mình còn phải nhờ trưởng bối trong nhà làm chủ, cô nương có oan tình gì thì đến công đường đánh trống kêu oan là được, tiểu thư nhà tôi có thể giúp được gì.

Tiểu cô nương kia vẫn kiên quyết đứng đó.

Ma ma nhảy xuống kéo tiểu cô nương kia đi.

Tiểu cô nương kia vẫn không nhúc nhích.

Ma ma mặt đỏ bừng, gọi người đến giúp.

Xa phu và một ma ma nữa đều xuống xe.

Tiểu cô nương kia nhìn phía xe ngựa van nài:

–         Tứ tiểu thư, tôi van xin tiểu thư, phụ thân tôi bị oan, bọn họ nói chúng tôi cấu kết với thổ phỉ nhưng phụ thân  tôi thực sự không biết người đó, bằng hữu của phụ thân đến nhà đều là tôi ngâm trà hâm rượu bưng lên, bằng hữu của phụ thân tôi đều biết. Tứ tiểu thư, tôi van xin tiểu thư!

Nói xong, nàng dập đầu thật mạnh với Đậu Chiêu, ba người kia kéo thế nào cũng không đứng lên.

*Đây là tên các loại sơn trà. Về cơ bản mình là mình thấy nó chả có gì khác nhau cho lắm nhưng vẫn up ảnh lên cho các nàng nghía. Lục giác đại hồng là loại hoa xếp cánh đều như lục giác màu hồng đậm hoặc đỏ, phấn đan là hoa màu hồng nhạt, xích đan là hoa màu đỏ tươi, trà mai là hoa màu trắng.

**Kế Trương Lương: Trương Lương là người giỏi dùng mưu kế, từng phò tá Hán Cao Tổ Lưu Bang, có câu nói “Mưu Trương Lương, kế Hàn Tín”.

lục giác đại hồng

Lục giác đại hồng

phấn đan

Phấn đan

thập bát học sĩ

Thập bát học sĩ

tố tâm kiếm lan

Tố tâm kiếm lan

trà mai

Trà mai

xích đanXích đan

About Heo Chảnh

Em sẽ tặng anh một mảnh đời mình. Nơi chính em cũng chưa từng bước tới… J.L. BORGES

Có một phản hồi »

  1. bong nói:

    Đấu gay gắt mà vẫn nhẹ nhàng. Tks

  2. lauralaura97 nói:

    “không ngờ con còn tốn nhiều côn sức trồng hoa như vậy.” -> công sức
    “thì chẳng bẳng lặng lẽ gả nàng ” -> chẳng bằng
    hình hoa đẹp quá, casmn ơn Heo nha, mà không biết tiểu cô nương đó là ai nhỉ, tò mò quá

  3. Lili nói:

    Oi may hinh bong tra cua Heo that dac sac, thanks for the great story

  4. hip nói:

    ĐC định làm bà cô già sao… tư tưởng mới!

  5. Trangizzi nói:

    Nam chính của Đậu Chiêu đâu nhỉ? bao giờ mới tới chứ…? >_<

  6. concuuvang nói:

    ơ,đang hay.grừ.ta muốn cắn nàng,heo con!!!

  7. EMILYQ nói:

    hoa Lục giác đại hồng đẹp quá… thks Heo

  8. Thư nói:

    chắc em gái cầu cứu có ý đồ gì rồi :3

  9. tenlathu nói:

    Tự đâu nhảy ra con bé chặn đường còn biết rõ người trong kiệu là tứ tiểu thư đậu gia. Đáng nghi thật, thank heo nhé

  10. quynh2nguyen nói:

    Nhi thai phu nhan that la muu cao ke doc, muon giu 1/2 gia tai cua Tay dau cho con chau Dong dau huong

  11. thongminh123 nói:

    ai vay nhi, co lien quanjden DC chu

  12. oanh kiều nói:

    ky thi va DDC giong me con nang nhi

  13. Van Hoang nói:

    Chap 70 rồj mà anh nam chính vẫn lặn mât tăm mất tjch,ĐC chưa nóng chơ ng đọc nóng sốt rồj đó :-)

  14. Annie Truong nói:

    Hoa đẹp thật, không ngờ nàng heo cũng xem Thiên Long Bát Bộ nhỉ.

  15. “có người mang chậu hoa nàx đến ra giá ca” ~>cao.

  16. “có người mang chậu hoa này đến ra giá ca” ~>cao.

  17. Thanhbeo nói:

    Cảm ơn bạn Heo có bạn mình mới được biết về nhiều loại Lan đẹp vậy

  18. miu nguyễn nói:

    đọc một hồi nhìn môt loạt chỉ biết tổng kết hoa đẹp quá.hì.đúng là truyện dài có khác.tình tiết lan man quá

  19. min min nói:

    lai co chuyen hay sap xay ra roi

  20. Ở đâu lại nhảy ra tiểu cộ nương nữa rồi.

  21. pinktauraus nói:

    truyện càng ngày càng hay

  22. RainyNguyễn nói:

    Truyện này giống truyện ” Thế hôn”. Cũng gia đấu nhưng đọc truyện này thấy hay và dễ vào hơn.
    Liệu ĐC có nhớ đến các con của mình và chấp nhận hôn sự với nhà họ Ngụy ko nhỉ

  23. dungntk54 nói:

    truyện diễn biến càng lúc càng hay, hấp dẫn :), không biết tiểu cô nương xuất hiện cuối chương lại là nhân vật nào nữa đây!!

  24. Tiêu Nhã Du nói:

    Truyện càng lúc càng hay :”) tự nhiên có một tiểu cô nương nhảy ra chặn đường là sao ? là ai nhỉ ?

  25. Ngọc Tuyết nói:

    Mấy pic đó rất đẹp..chỉ biết là trà mì..

  26. Bắp Rang Bơ nói:

    – Lần trước phụ thân sửa Đông Khóa viện thì phái người đến Giang Nam chọn mua hoa cỏ, có người mang chậu hoa này đến rao giá ca, con thấy có vẻ là thật nên mua về.

    giá ca =>giá cao

    – Người thấy có cần mời lục phu nhân giúp chúng ta nhìn xem nững chậu cúc kia đặt vậy đã được chưa – lục phu nhân là người Giang Nam, hẳn là kiến thức hơn chút ta.

    nững => những
    tố tâm kiến lan => tố tâm kiếm lan

  27. July nói:

    Nhớ lúc trước ĐC nói Nhị thái phu nhân là lão bà đã thành tinh mình càng xem cành thấy phải, sống mà tính toán cả đời già mà vẫn ham tính, mệt nhỉ. Thích Kỷ thị nhất, thật lòng quan tâm lo lắng cho ĐC :D

  28. NhocMap nói:

    “rao giá ca” => “giá cao” ạ :))

  29. Ha TiTi nói:

    hoa tra dep qua ^^
    tk Heo ty nhe!

  30. kwonboatl nói:

    Ta ko phải ng yêu hoa à thấy hình mấy hoa này cũng phải khen đẹp đó.. Heo ơi hình như co vài chỗ là ” kiến lan” vai chỗ là “kiếm lan ” ấy..

  31. siêu nhưn nói:

    cảm khái. chi chi viết hay thật

  32. nana nói:

    Sao lại cầu ĐC nhỉ liệu có âm mưu gì ko

  33. merongcon83 nói:

    Này sao tớ lại không thấy hình của hoa ? Tiếc thật ….

  34. mebonbon nói:

    – Ta chờ Đậu thị kiến lan của con. Chỉ là đến lúc đó đừng quên tặng cho bá mẫu mấy nhánh nha.—–> kiếm lan

    Kỷ thị đề nghị Đậu Chiêu đem một chậu kiến lan cho Hoàng thị làm lễ tặng:—–> kiếm lan

  35. Zizi2105 nói:

    ĐC có ng đến nhà cầu thân rồi kìa a nam chính ơi. Bh thì a mới chịu xuất hiện đây :(

  36. mymatgach0810 nói:

    Con cái nhà ai mà nhào ra đường cầu cứu người lạ mặt thế này.
    P/s: hoa đẹp thật.

  37. lan anh nói:

    Toàn là hoa đẹp lung linh luôn

  38. dlvu nói:

    Ơ, ai mà nhào ra giữa đường thế kia? Lại biết rõ cả đây là xe ngựa của tứ tiểu thư nữa chứ. Ko biết có âm mưu nào đằng sau ko :-s

  39. dothingocchi nói:

    – Ta chờ Đậu thị kiến lan của con. Chỉ là đến lúc đó đừng quên tặng cho bá mẫu mấy nhánh nha. -> Kiếm lan
    -Kỷ thị và nàng nhìn hai chậu kiến lan còn đang nở kia: Làm sao con có thể để nó nở đến tận bây giờ? -> Kiếm lan
    Hình như rắc rối lại đưa tới cửa nữa rồi

  40. hanguyent nói:

    Hoa dep qua! Cam on Heo up hinh Minh hoa.

  41. muunchan nói:

    Hok phải dân mê bông nhưng mà nhìn mí cái hình cũng phát khoái, đẹp thịêt!

  42. Ôi Heo dễ thương quá. Chú thích cả hoa nữa. Hihi

Gửi phản hồi cho muunchan Hủy trả lời