Chương 227 Cha mẹ

Thiên kim trở về

Tác giả: Thập Tam Xuân

Edit: Heo Con

tumblr_mpffml5UhQ1rbyhgxo1_500-5370c

Bên kia, vì chuyện nhà họ Cố ồn ào huyên náo nên nhà Phùng Tước cũng bị ảnh hưởng lây.

Chuyện Cố Trường Khanh là bạn gái của Phùng Tước là điều hầu như ai cũng biết, cha mẹ Phùng Tước đều bị cấp trên gọi lên hỏi về chuyện này, tuy ngữ khí quan tâm nhưng đều khiến bọn họ thấy khó xử.

Phùng Quốc Quân còn đỡ, dù sao thân là đàn ông, lại đang ở vị trí cao như vậy, ai dám nói năng lung tung trước mặt ông. Nhưng Trần Di thì khác, từ sau khi chuyện nhà của Cố Trường Khanh ầm ĩ như vậy, bà nhận được không ít cuộc điện thoại của bạn bè, người thân.

–         Trần Di, Cố Trường Khanh này chính là bạn gái của Tiểu Tước nhà bà sao, trên mạng nói cha con bé… Ai dà, tôi cũng ngại phải nói ra miệng. Bà biết chuyện này chứ? Trần Di, tôi thấy bà luôn mắt cao hơn đỉnh, năm đó tìm chồng gần như là đem kính lúp ra soi, mặc kệ là nhân phẩm hay gia đình đều đặt yêu cầu rất cao, sao giờ lại tùy tiện trong việc chọn con dâu thế?

–         Trần Di, con mau giải thích chuyện này cho mẹ đi, cô hai cậu cả đều gọi điện thoại đến hỏi Khổng Khánh Tường này có phải là thông gia nhà chúng ta không? Mẹ cũng chẳng dám ra ngoài gặp ai! Mẹ nói cho con chứ, tuy rằng Cố tiểu thư kia rất đáng thương nhưng người nhà con bé cũng quá… Con đi nói với Tiểu Tước, nhà chúng ta mấy đời thanh bạch, không thể dây dưa với mấy người dơ bẩn đó được! Nếu nó kiên quyết lấy cô gái họ Cố kia, bà ngoại không đồng ý!

–         Trần Di, bạn gái của Tiểu Tước nhà chị cũng thật đáng thương, nhưng em bảo này, trẻ lớn lên trong hoàn cảnh này liệu tâm lý có gì bất ổn không chị…

Những lời này khiến Trần Di càng ngày càng phiền muộn.

Tối hôm đó, cả nhà đang ăn cơm, TV lại đưa tin liên quan về Cố thị, mấy MC vừa châm biếm Khổng Khánh Tường còn vừa úp mở nhắc đến bạn trai họ Phùng của Cố Trường Khanh, lúc này Trần Di không nhịn được nữa, đập mạnh bát xuống bàn:

–         Con không ăn nữa!

Bà lạnh mặt đi vào phòng.

Sắc mặt Phùng Quốc Quân cũng không khá hơn:

–         Con cũng không có khẩu vị!

Nói xong cũng đứng dậy.

Phùng Tước cúi đầu nhìn bát cơm trước mặt, làm sao còn nuốt trôi được.

–         Cháu đừng buồn…

Bà nội Phùng Tước ngồi xuống bên cạnh anh, vỗ tay anh, dịu dàng nói:

–         Cha mẹ cháu gần đây đều vì việc này mà phải chịu không ít áp lực, khó tránh tâm tình không tốt, chúng nó đều là người sĩ diện…

Bà nội Phùng Tước khẽ than.

Ai mà chẳng là người sĩ diện? Phùng Tước biết, sau ngày đó, ông bà nội rất hiếm khi ra ngoài, lúc trước bà nội thích cùng người giúp việc đi mua đồ ăn, mấy hôm nay đều là một mình chị giúp việc đi. Ông nội thích tìm bạn cũ chơi cờ, mấy hôm nay cũng rất ít khi đi ra ngoài. Sợ những người xung quanh chỉ trỏ bàn tán và những lời quan tâm khi giáp mặt.

Cho dù là ông nội thì cũng chẳng phải là ngoại lệ, chuyện xấu của nhà họ Cố khiến ông cảm thấy mất mặt. Nhưng là lựa chọn của cháu, nếu ông đã tỏ ý ủng hộ thì sẽ không gây áp lực thêm cho Phùng Tước, đây cũng là lí do vì sao ông không hề nói nửa câu khó nghe.

Mà điều này lại càng khiến Phùng Tước buồn bã, anh có thể hiểu Trường Khanh, cam tâm tình nguyện cùng Trường Khanh gánh vác hết mọi thứ nhưng anh không thể bắt người thân của mình cũng nghĩ như vậy. Ảnh hưởng đến cuộc sống của người thân là điều anh không mong muốn. Nhưng là lỗi của ai? Chẳng lẽ anh có thể bắt Trường Khanh chịu nhịn tất cả vì mình? Bỏ qua cho những người làm tổn thương cô và bỏ qua việc lấy lại công bằng cho người thân của cô?

Anh không có tư cách này.

Phùng Tước buông đũa, thấp giọng nói:

–         Cháu đi xem cha mẹ!

Nói xong anh đứng dậy, trước khi đi lại nhẹ giọng nói:

–         Xin lỗi.

–         Ông bà không sao… Bà nội anh đáp: – Đều đã già cả rồi, cũng chẳng có gì đâu, đi xem ba mẹ cháu đi!

Tâm tình Phùng Tước nặng nề, gõ gõ cửa phòng cha mẹ, mở cửa là Phùng Quốc Quân, thấy là Phùng Tước thì tránh qua một bên:

–         Con vào đi, đúng lúc cha mẹ cũng muốn nói chuyện với con.

Phùng Tước đi vào, thấy mẹ ngồi bên giường, sắc mặt lạnh lẽo, mắt hoe hoe.

Anh ngồi xuống bên cạnh mẹ, cầm tay mẹ, khẽ nói:

–         Mẹ, chuyện sẽ qua nhanh thôi, Trường Khanh đã tuyên bố cắt đứt quan hệ cha con, về sau tất cả những gì ông ta làm đều chẳng liên quan gì đến cô ấy hết.

–         Hừ, là thế sao?…

Trần Di cười lạnh, cúi đầu nói:

–         Nhưng những người xung quanh đều nói với mẹ, Trần Di, con dâu bà thật đáng thương, cha con bé chính là cầm thú đó, bọn chúng kết hôn rồi, nhà bà có qua lại với bên thông gia không?

Bà ngẩng đầu nhìn Phùng Tước:

–         Có thấy không? Cả đời ông ta vẫn là cha của Cố Trường Khanh, mọi người nhắc đến tên Khổng Khánh Tường thì sẽ nhớ đến con gái ông ta là Cố Trường Khanh, vĩnh viễn không bao giờ có thể cắt đứt mối quan hệ này. Mẹ không thể chấp nhận được loại thông gia ghê tởm đó! Mẹ càng không thể chịu được cảnh mọi người móc nối con với loại người như thế, đây là sự sỉ nhục đó! Phùng Tước, mẹ khó chịu như vậy mà con vẫn còn kiên quyết thế sao?

Trần Di lẳng lặng nhìn con, ánh mắt này khiến Phùng Tước khó có thể chịu đựng được, anh nắm chặt tay mẹ:

–         Mẹ, Trường Khanh quá vô tội, chỉ là cô ấy không may mắn có người cha như vậy, đây không phải là lỗi của cô ấy, mẹ đừng dùng cha cô ấy để phủ định cô ấy, nó không công bằng với cô ấy!

–         Đây là số mệnh của nó. Nó rất đáng thương, nếu con của mẹ không thích nó thì mẹ cũng sẽ khóc thương cho nó, mẹ cũng sẽ cảm thấy đau lòng, xót xa thay nó, bởi vì chuyện không liên quan đến mình nên mới có thể thông suốt được như vậy. Nhưng với con thì mẹ không thể. Con của mẹ muốn lấy nó về làm vợ, ảnh hưởng đến vận mệnh cả đời của con, mẹ không thể công bằng được. Mẹ sẽ mẫn cảm, sắc bén hơn người khác. Phùng Tước, đừng xử sự theo cảm tính, buông tay nó đi, nó không hợp với gia đình ta, lại càng không hợp với con!

Tim Phùng Tước như bị đao cắt, chẳng nói gì thêm, chỉ lắc đầu, ánh mắt kiên định hơn bất kì lời nói nào khác.

Trần Di rất đau lòng, người ta nói con lớn rồi sẽ chẳng còn là con mình nữa, quả thế thật.

–         Trong mắt, trong lòng con chỉ có một Cố Trường Khanh. Sao con còn có thể suy nghĩ vì người nhà, con không thấy được áp lực mà chúng ta phải chịu vì nó sao? Con không thấy được bởi vì nó mà thời gian này chúng ta đều ăn không ngon ngủ không yên? Nhưng con chỉ quan tâm Cố Trường Khanh sống có thoải mái hay không!

Lời nói của Trần Di như con dao nhọn cắm phập vào tim Phùng Tước.

–         Mẹ, sao con có thể không quan tâm, chuyện này chỉ là tạm thời, chờ thêm một thời gian nữa, mọi chuyện sẽ dần bình ổn lại. Cố Trường Khanh lấy lại công bằng cho mình đâu có sai.

–         Đúng, là nó không sai cho nên tất cả những gì bây giờ chúng ta phải chịu dựng đều là xứng đáng. Ai bảo con của mẹ thích nó chứ?

Trần Di cười lạnh rồi lại nói tiếp:

–         Con nói nó vô tội nhưng mẹ thấy tâm cơ của nó cũng chẳng kém cha nó là bao đâu. Nếu nó sớm biết tất cả thì đây cũng là kế hoạch chu toàn của nó. Đừng phủ nhận, đừng nghĩ mẹ là đứa ngốc, mẹ chỉ nghĩ đến người con gái tâm cơ thâm trầm như vậy ở cận kề bên con trai mẹ thì mẹ sẽ chẳng rét mà run, nếu có ngày nào đó nó tính kế con thì sao con là đối thủ của nó được?

–         Trường Khanh không phải là người như mẹ nghĩ đâu, tâm cơ của cô ấy cũng là vì bất đắc dĩ, thực ra nội tâm cô ấy vốn chỉ là một cô gái đơn giản mà thôi.

Phùng Tước không thể chịu được sự đánh giá của mẹ về Cố Trường Khanh.

Trần Di thấy con mình bảo vệ cô gái kia như vậy, lòng tức giận, đẩy Phùng Tước ra, không nói thêm một lời.

Phùng Quốc Quân ở bên vẫn không lên tiếng, đột nhiên nói:

–         Phùng Tước, đây là cái nhìn của cha mẹ, con thích nó nhưng cũng không thể yêu cầu cha mẹ phải thích nó, nếu con không để ý đến sự phản đối của cha mẹ mà vẫn kiên quyết ở bên cạnh nó, cha mẹ cũng chẳng có cách nào. Con đã trưởng thành, con có tự do của mình nhưng con bất chấp suy nghĩ của cha mẹ như vậy, cha sẽ không tha thứ cho con. Chuyện này, đây là lần cuối cùng cha đưa ra ý kiến, về sau con muốn làm thế nào thì làm!

Phùng Tước ra khỏi phòng cha mẹ, bỗng nhiên cảm thấy quá mệt mỏi. Hai chân như mềm nhũn, nặng nề không nhấc nổi lên, lòng càng lúc càng trầm, áp lực đè nén khiến anh không thở nổi.

Anh có thể trách cha mẹ sao? Cha mẹ có lập trường của họ. Anh có thể trách Trường Khanh sao? Trường Khanh cũng có nỗi khổ của cô.

Nhưng anh có thể buông tay Trường Khanh sao?

Đương nhiên không thể, Trường Khanh khổ thì anh đau, Trường Khanh đau thì anh thương, nước mắt của Trường Khanh như máu trong tim anh, Trường Khanh cười lại như ánh mặt trời của anh. Cô đã trở thành một phần của sinh mệnh anh, hòa vào linh hồn anh, không có cô anh chẳng còn trọn vẹn, tách cô ra chính là nỗi đau thấu tim gan. (Quỳnh Dao là đây :))))

Nhưng tất cả điều này cha mẹ anh lại không thể hiểu. Anh nói thế nào cha mẹ cũng sẽ không hiểu. Trong mắt cha mẹ, hôn nhân là sự kết hợp giữa hai gia đình, nhân phẩm, tướng mạo, bằng cấp, thân phận, công việc, không có điểm gì mà bọn họ không lo lắng, tình cảm của anh lại là thứ hư vô nhất, thậm chí chỉ là thứ râu ria.

Lần đầu tiên anh cảm thấy mình đã ngây thơ đến mức nào.

Lúc này, điện thoại reo, Phùng Tước nhìn, thấy là Cố Trường Khanh gọi thì hít sâu một hơi, ổn định tâm tình bản thân rồi nghe máy.

Trong nháy mắt này, giọng nói của anh lại trở nên bình tĩnh, dịu dàng:

–         Trường Khanh…

–         Phùng Tước, ăn tối chưa? Anh đang làm gì?

Phùng Tước cười cười, đi về phòng:

–         Vừa ăn xong, đang định về phòng.

–         Anh biết không, hôm nay em…

Cô khe khẽ kể lại chuyện hôm nay. Nghe giọng nói của cô, tảng đá lớn trong lòng anh như dần biến mất, tâm tình của anh lại trở nên nhẹ nhàng.

Phùng Tước, đừng nản lòng, chờ chuyện này qua đi thì lại khuyên nhủ cha mẹ, để Trường Khanh tiếp xúc nhiều với gia đình, dần dần mọi người sẽ hiểu cô ấy, chấp nhận cô ấy.

Bên kia, Trần Di đợi Phùng Tước đi rồi thì liền nói với chồng:

–         Sao anh có thể mặc kệ con? Chúng ta chỉ có một đứa con trai, con đường tương lai của nó không dễ dàng thì chẳng lẽ chúng ta có thể vui?

Phùng Quốc Quân cũng có chút phiền muộn:

–         Không phải em không hiểu tính con, chẳng lẽ em cứ bức ép thì nó sẽ chịu nghe lời em sao?

Trần Di nhớ tới thái độ của con, lòng vừa buồn vừa giận:

–         Thời gian này, đơn vị của nó có điều động, cơ hội thăng tiến sau này cũng sẽ cao hơn nhiều. Vốn Phùng Tước có rất nhiều cơ hội nhưng chẳng biết có bị ảnh hưởng vì chuyện này không nữa.

Phùng Quốc Quân thoáng yên lặng:

–         Phùng Tước còn trẻ, về sau vẫn còn nhiều cơ hội mà.

–         Nếu lấy Cố Trường Khanh kia thì còn cơ hội gì chứ? Nhà nó không gây phiền phức đã là tốt lắm rồi!

Trần Di càng nghĩ càng giận:

–         Cố Trường Khanh kia, em nhìn ngang nhìn dọc, ngoài tâm cơ ra thì cũng chẳng có gì hơn người, chẳng hiểu Phùng Tước thích nó điểm gì!

About Heo Chảnh

Em sẽ tặng anh một mảnh đời mình. Nơi chính em cũng chưa từng bước tới… J.L. BORGES

Có một phản hồi »

Điều hướng bình luận

  1. Nana nói:

    Hự hự đọc mà tự thấy mình cũng áp lực ghê gớm, đúng là những nhà danh gia vọng tộc lúc nào cũng phải môn đăng hộ đối, thật là bế tắc, tình cảnh trc đây của mình mới 1 phần nhỏ thế này thôi mà đã cảm thấy thở ko nổi rồi. Đọc chương này làm mình nhớ lại quá khứ buồn quá :(

  2. cmt ít thế ko ai bình luận gì về chương này à ?

  3. haizz, ko thể trách gì dc PT, ở hoàn cảnh gia đình như thế thì làm sao chấp nhận dc gia đình đầy thị phi như Cố Gia, mà PT thì ko nỡ lựa chọn rời bỏ gia đình hay CTK, giờ chỉ chờ CTK nhìn rõ hoàn cảnh rồi quyết định thôi?

  4. pham tra my nói:

    Sao bo me PT khong hieu cho TK gi het.co ay that dang thuong khong nen fai chiu nhieu dau kho nhu vay.

  5. ngọc lee nói:

    thanks b nhé

  6. Tieu nói:

    Hjz. Tuy bmẹ PT xử sự nthế k saj, đều vì ngj cho ctrai, thế nhưg chjnh vì thế mà ngăn trở t.cảm kủa 2a.cj. Tiếc quá đj mất, nêú k pảj nthế, có lẽ 2ng đã chẳg vô phận nvậy. Huhu.

  7. MiA nói:

    Thanks Heo nhá
    Mới có tí áp lực thôi sau này còn dài dài nữa anh ah

  8. Mình cứ cảm thấy TK và PT sẽ chia tay! ko bt có phải thế không nữa! Nhưng mà mình thích a Hoàng Thao hơn!

  9. hang nói:

    Me pt dung dung n van buon cho tk va pt

  10. “Trường Khanh khổ thì anh đau, Trường Khanh đau thì anh thương, nước mắt của Trường Khanh như máu trong tim anh, Trường Khanh cười lại như ánh mặt trời của anh. Cô đã trở thành một phần của sinh mệnh anh, hòa vào linh hồn anh, không có cô anh chẳng còn trọn vẹn, tách cô ra chính là nỗi đau thấu tim gan.” cảm động kinh lên được. hic!

  11. Helen nói:

    Toi cho tk qua di, ko biet den bao gio co moi co mot ngay that su vui ve day?!

  12. Bui Ngoc Hoa nói:

    Cả 2 bạn Phùng-Khanh đều k có lỗi
    nhưng mà ba mẹ của PT cũng k có lỗi
    2 ng yêu nhau sâu đậm nhưng chưa chắc đến với nhau sẽ hạnh phúc, nếu ở bên nhau lâu dài những khó khăn áp lực này sẽ dần làm phai nhạt tình cảm của 2 ng
    mình cứ có cảm giác bạn Khanh với bạn Thao sẽ hợp hơn.
    k biết cuối cùng sẽ thế nào???

  13. NP nói:

    Cac ban cu noi me cua PT khong co loi, minh khong dong y. Dung, co the dung tren lap truong mot nguoi me lo cho con thi ba ay khong hoan toan sai – con ba, lai la dua con duy nhat, duong nhien ba phai thuong yeu che cho, mong cho no nhung gi tot nhat. Nhung tham chi ve mat nay ba cung sai: tai sao hon nhan lai xem tinh yeu la chuyen rau ria, khong quan trong bang mon dang ho doi nay no? Neu PT chua yeu ai thi dung nhung khuon kho nay cung khong hoan toan sai, vi khong lam cho con minh dau kho, con co the boi duong tinh cam vo chong voi nguoi cha me da chi dinh. Nhung PT yeu CTK! Nguoi da co the trai qua sinh tu voi nhau, sao co the noi bo la bo? Hai nguoi nay hoan toan quen chuyen CTK da cuu PT nhu the nao – neu khong co co, lieu con co dua con trai ho toan tam toan y yeu men nua khong, hay anh da bi ong chu tich xa (minh nho hinh nhu la vay) va dam con do giet chet? Khong con ai de cho ba Tran Di o do ma noi xa noi gan, ken ca chon canh. Chia re tinh yeu nhu the, lam cho con minh dau kho dan vat nhu the, co phai la viec mot nguoi me thuong con nen lam? Sao ba khong nghi neu anh PT mat di chi CTK, mat di tinh yeu vo dieu kien, mat di dong luc song, tro thanh mot nguoi be tha mat di y chi, thi luc do loi hay hai doi voi con trai than yeu cua ba? Chua ke tu phuong dien cua mot con nguoi, ba qua ich ky! Sao co the nhan ra co la mot nguoi dang thuong chu khong phai dang trach, la mot con nguoi chiu bao de ep bao hanh tu gia dinh ruot thit cua minh moi den ngay hom nay, nhung viec co lam that ra toan la chi de bao ve ban than khoi nguoi cha vo liem si cua minh – trong cuoc chien nay, co khong danh bai ong thi ong se giet co – hieu duoc chuyen nay, hieu duoc su bat dac di va noi kho cua co, noi la co the thong cam duoc, vay ma van khong thong cam! Minh hoan toan khong dong y voi cach dat van de cua ba Tran Di nay. Tuy thuc te nhung rat nho mon, ich ky, chi lo lang cho ban than minh ma con gia vo thanh cao – tha nhu KUD, gia doi trong phan kiep truoc nhung nhung tu su cua ba kiep nay cho thay ba hieu duoc ban than, khong can tu trong chi can giau sang, trong khi Tran Di thi cu nghi minh la nguoi tot ma lai noi duoc nhung loi nhu the, lam duoc nhung viec nhu the, Dat ba vao hoan canh cua CTK thi ba se ngoi yen do, hy sinh vi dai cuc cho nguoi ta huy hoai minh, hay se tim cach cuu ban than? Vay ma lai danh gia CTK nhu the. Minh that su khong dong tinh duoc voi con nguoi nay!

  14. voicoi96 nói:

    Ai da, tam ly cha me ai cung the hey. Kho noi t/y kha’c co’t ghi tam thi sao co the noi chia tay la chia tay. Chi toi cho PT. Neu cau la nguoi co gia canh bthuong thi to’t biet bao. Gio ke’t o giua biet chon ben nao. Ma ben nao cung kg the bo…

  15. hoàng hảo nói:

    Đất .diễn cho tình yêu hơi it

  16. Vũ Loan nói:

    ai làm cha me roi deu se hieu cho bo me PT

  17. Kho cho ctk . Nhung ma cung thong cam cho cha me pt

  18. mây nói:

    Thông cảm cho tấm lòng người mẹ nhưng cực kì ghét mấy bà mẹ lấy lí do thương con để ngăn cấm tình yêu của con, tóm lại ghét bà này…. thanks Heo!

  19. phuonglinh nói:

    tấm lòng người mẹ thật tốt nhưng vẫn cần có niềm tin và ủng hộ đối với con cía nếu không thì chính là tạo cho con thêm áp lực.

  20. kunyungok nói:

    Trog chuyện này k có ai đúg hay sai. Tìh yêu của PT và TK đag gặp phải khó khăn từ gia đìh. Nhưg đứg trên phươg diện vai diễn trog csốg khác nhau thì tâm tính suy nghĩ khác nhau. Khôg thể áp đặt lên nhau được. Nhưg tiếc cho a tước vì mìh cũg rất thích a. Nhưg hoàg thao sẽ là sự lựa chọn tốt hơn. Thank b heo

  21. huong nói:

    Khổ thân pt quá heo ơi. Haizzzz

  22. cuối cùng PT sẽ chọn bên nào? gia đình hay TK…? mình thấy tội cho PT

  23. me truyen edit nói:

    TK làm dâu nhà này thì tội chị quá. sống toàn nhìn mặt ng khác mà lo ko

  24. Nhung nói:

    Mẹ PT cũng không sai. Bà mẹ nào mà chẳng mong con mình có đc cuộc sống tốt. Cảm ơn bạn đã edit.

Điều hướng bình luận

Gửi phản hồi cho pham tra my Hủy trả lời