Chương 273 Ra ngoài

Cửu Trọng Tử

Tác giả: Chi Chi

Edit: Heo

426606_361724847180923_485655036_n

Đậu Chiêu thực sự không biết nên khóc hay cười.

Tống Mặc đúng là chuyện bé xé ra to!

Nàng không cho là đúng.

Nhưng không hiểu sao, lòng nàng lại có chút vui sướng.

Nhất thời, nàng ngẩn người.

Vì sao cùng là một chuyện, Ngụy Đình Du làm chỉ khiến nàng thấy phiền lòng nhưng Tống Mặc làm lại khiến nàng cảm thấy vui vẻ?

Đậu Chiêu nghĩ lại chuyện kiếp trước, nàng sẩy thai được một ngày, hôm ấy an vị trên giường sắp đặt việc nội trợ phủ Tế Ninh hầu, Ngụy Đình Du khuyên nàng: “Nàng còn chưa khỏe, việc này cứ gác qua một bên đã.” Sau đó đuổi hết đám quản gia đi.

Lúc ấy hình như nàng cũng rất vui, còn theo lời Ngụy Đình Du nói mà nằm xuống nghỉ ngơi.

Nhưng nàng vừa nằm xuống thì lại có ma ma đến báo cho nàng, nói là Đông Bình bá thái phu nhân qua đời, hỏi đưa tế phẩm gì qua đó.

Lúc ấy nàng mới quản gia không bao lâu, cũng chẳng rõ trước giờ phủ Tế Ninh hầu làm thế nào, đành phải ngồi dậy kiểm tra sổ sách từ trước. Ngụy Đình Du thấy thế, giằng sổ sách trong tay nàng, ép nàng phải nghỉ ngơi cho bằng được.

Nàng cũng nghe lời Ngụy Đình Du nằm xuống, nhưng tế phẩm cho Đông Bình bá thái phu nhân cũng chẳng ai lo. Nếu không phải vì lần ấy Đông Bình bá mời thầy địa lý xem phong thủy, quan tài của Đông Bình bá thái phu nhân phải đặt trong nhà sáu ngày thì thiếu chút nữa phủ Tế Ninh hầu đã lỡ mất thời gian.

Phủ Đông Bình bá có báo tang với phut Tế Ninh hầu, nếu phủ Tế Ninh hầu không đi tế bái, phủ Đông Bình bá sẽ nghĩ phủ Tế Ninh hầu muốn tuyệt giao với mình.

Sau này lại xảy ra mấy chuyện tương tự.

Lúc này Đậu Chiêu mới hiểu ra, sự quan tâm của Ngụy Đình Du chỉ như tơ liễu mùa xuân, không chịu nổi gió lớn. Hắn sẽ chẳng giúp mình làm bất kì chuyện gì, những việc đó vẫn chất đống ở kia, chờ mình đi lo liệu. Thậm chí còn có cảm giác, nếu mình thực sự nghe lời Ngụy Đình Du, chưa biết chừng còn gây ra tai vạ lớn.

Một thời gian sau, nàng bỏ qua sự quan tâm của Ngụy Đình Du, Ngụy Đình Du thấy nàng chẳng để ý nên cũng không quan tâm nữa.

Nàng học được một điều, mọi chuyện đều tự mình gánh vác, tự mình giải quyết.

Tống Mặc thì lại khác.

Đêm qua thực sự mình vô cùng mệt mỏi, bất chấp người nhớp nhúa, nhắm mắt lại, người trần trụi nằm co lại trên giường, vừa thở dốc vừa nói: “Đợi một chút, ta sẽ mang nước vào cho ngươi.”

Mấy người Tố Tâm đều là khuê nữ chưa chồng, nàng cũng không định để bọn họ làm nha hoàn thông phòng, đương nhiên không tiện gọi các nàng vào hầu.

Có lẽ thấy nàng quá mệt, Tống Mặc cúi người dịu dàng xoa trán nàng, dịu dàng dặn nàng nghỉ ngơi cho tốt: “… Mọi chuyện đều đã có ta đây rồi!”

Nàng nhớ rõ lúc ấy nàng chỉ cười.

Nhưng không ngờ Tống Mặc không chỉ bưng nước vào giúp nàng vệ sinh mà còn thay đệm chăn, đứng trong bình phong dặn Tố Quyên trực đêm: “Đừng mang đến phòng giặt đồ, các ngươi giặt qua là được.”

Tuy rằng sau đó hắn muốn xâm nhập ảo ảnh xa lạ, vẫn luôn thăm dò trên người mình nhưng nàng lại bình yên chìm vào giấc ngủ, cho dù khi hắn xuống giường nàng có tỉnh lại trong thoáng chốc thì cũng chỉ trở người rồi lại nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Có phải là vì thế mà nàng cảm thấy sự quan tâm của hắn trở nên đặc biệt ngọt ngào?

Đậu Chiêu như có chút suy nghĩ mà ăn sáng. Bên ngoài Di Chí đường có Nghiêm tiên sinh, trong có Trần Hạch, nàng cũng chẳng có việc gì để làm, nghĩ không bằng đến xem Tống Hàn ra sao nhưng lưng thực sự quá đau, nàng lại quay về giường ngủ thiếp đi.

Chờ khi nàng tỉnh lại thì khắp nơi đã lên đèn.

Đậu Chiêu hoảng hốt, không ngờ mình lại ngủ sâu như vậy.

Tố Tâm bưng bữa tối vào, cười nói: “Thấy phu nhân ngủ ngon nên không đánh thức.” Sau đó đỡ nàng dậy. “Hôm nay nấu canh chim bồ câu, để em lấy cho phu nhân một chén.”

Tất cả đều là đồ đại bổ.

Đậu Chiêu cười gật đầu, ngồi trên sập.

Võ Di tiến vào nói: “Phu nhân, Thế tử gia sai người gửi cho phu nhân một phong thư.”

Đậu Chiêu rất bất ngờ.

Mở thư ra, trong thư còn có một gói thuốc bột, thư cũng chỉ viết cách sử dụng thuốc.

Mặt Đậu Chiêu nóng ran.

Thuốc bột kia là ma ma trong cung dùng cho nữ tử bị thương trong chuyện phòng the.

Tống Mặc chết tiệt, không phải hắn lại khiến cho cả hoàng cung đều biết rồi chứ?

Tuy lòng ảo não là vậy nhưng nàng vẫn tin chắc, Tống Mặc sẽ không làm ồn ào khắp nơi.

Tâm tình mâu thuẫn này khiến Đậu Chiêu hận không thể gặp Tống Mặc ngay tức khắc.

Không biết bây giờ Tống Mặc đang làm gì?

Nàng nghĩ đến Tống Mặc, Tống Mặc cũng đang nghĩ về nàng.

Chiếc phản cứng rắn này, hắn đã nằm suốt bảy, tám năm nhưng chưa bao giờ như hôm nay, cảm thấy khó ngủ đến vậy.

Hắn nhớ đến cơ thể của Đậu Chiêu.

Mềm mại ấm áp như vậy.

Còn cả gương mặt ửng hồng của nàng… Ánh mắt ươn ướt long lanh nước… mái tóc đen xõa tung, mồ hôi ẩm ướt trên trán…

Hắn cảm thấy máu toàn thân lại dồn hết xuống phía dưới, sự cứng rắn khiến hắn thấy đau đớn.

Đêm qua hắn không nên đối xử với Đậu Chiêu như vậy.

Nhưng hắn lại rất muốn nàng.

Muốn nàng hòa vào mình.

Không biết nàng có giận không.

Tối ngày mai hắn còn phải ở trong cung, giờ Dậu ngày kia mới có thể xuất cung. Lúc về có nên mua cái gì về để xin lỗi Đậu Chiêu không?

Tống Mặc cảm thấy bối rối.

Có thị vệ tiến vào bẩm: “Đại nhân, Trương tam gia phủ Cảnh Quốc công muốn gặp ngài.”

Có thể làm thị vệ, xuất thân cũng không tồi, quá nửa là đều có quen biết lẫn nhau.

Tống Mặc đến Tây Trực môn.

Trương Tục Minh bước lên đón, thấp giọng nói: “Sáng sớm hôm nay, văn thư của Lại Bộ đến.” Hắn nháy mắt với Tống Mặc, “Chuyện đó thành công rồi.”

Hành động cũng rất nhanh nhẹn!

Tống Mặc cười lạnh, nói chuyện vu vơ với Trương Tục Minh mấy câu rồi quay về phòng.

Hắn chậm rã đi đến cung Càn Thanh, nghĩ nên để ai đi giật giây gia quyến nguyên Khâu Linh vệ Thiên Hộ kiện lên Đại Lý tự thì ổn.

Không lấy được chẳng qua chỉ là thất vọng mà thôi.

Nhưng có rồi lại mất thì cảm giác sẽ đau khổ hơn nhiều.

Đặc biệt vì chuyện này mà kéo nhau lên công đường, không chỉ mất chức quan mà có thể còn mất mạng, như vậy ấn tượng sẽ càng sâu sắc hơn.

Lúc này Đậu Chiêu lại bị Tống Nghi Xuân gọi đến Tê Hương viên.

“Ta phụng mệnh Hoàng thượng đi tuần tra Tuyên Đồng, phải đi nửa tháng.” Ông ta nhìn con dâu ăn mặc thoải mái, thần sắc đúng mặc, lòng lại có chút phiền chán. “Con còn trẻ, chưa hiểu gì, ta mời đại bá mẫu con qua đây cùng giải quyết việc nội trợ của phủ Anh Quốc công, con phải đối xử với đại bá mẫu như với mẫu thân mình, mọi chuyện đều phải nghe lời bà, không được tự tung tự tác.”

Đậu Chiêu cung kính đáp “vâng” rồi lui xuống.

Sáng hôm sau, Tống đại phu nhân dẫn Đổng thị, một ma ma và hai nha hoàn cùng với vẻ vênh váo tự đắc cố hữu của bậc trưởng bối đến phủ Anh Quốc công, tiếp nhận thẻ bài trong tay Anh Quốc công. Bà ngồi ở ghế vốn dành cho Tưởng thị trong đại sảnh, cũng sai người mời Đậu Chiêu qua nói chuyện.

Đậu Chiêu đáp “biết rồi”, đến vườn rau xem củ cải đường và dưa chuột.

Củ cải đường đã lên mầm xanh mượt, dưa chuột đã bắt đầu lên dây, trông rất khả quan.

Đậu Chiêu thưởng cho hai người trông vườn rau hai hồng bao lớn.

Hai nàng cảm ơn lên cảm ơn xuống.

Tống đại phu nhân phái người đến đây thúc giục Đậu Chiêu: “… Đại phu nhân cùng các ma ma quản gia đều chờ phu nhân qua thương lượng việc nội trợ trong phủ mấy ngày tới đó!”

Đậu Chiêu cũng chẳng ngẩng đầu lên, phủi vạt áo không có bụi đất, thản nhiên nói: “Ngươi đi nói với đại phu nhân, chuyện trong nhà đều có nề nếp cả rồi. Chỉ cần chiếu theo lệ mà làm thì sẽ chẳng có gì sai sót cả, không cần thương lượng. Sau khi bà bà ta qua đời, nhà không ai lo việc nội trợ cũng có xảy ra chuyện gì đâu.” Lại sợ người đưa tin e ngại đại phu nhân có thượng phương bảo kiếm của Tống Nghi Xuân, không dám nói lại nên bảo Tố Tâm đi cùng, cũng nói: “Nói rõ lời của ta cho đại phu nhân, cũng nói cho những người đến đây nghe, để cho nàng truyền lời này ra ngoài, cho mọi người trong phủ biết rõ thái độ của ta.

Tố Tâm cười phụng mệnh mà đi.

Đậu Chiêu quay về phòng, thay xiêm y, nằm đọc sách bên giường.

Lại có người đến: “Phu nhân, Quốc công gia mời người qua nói chuyện.” Ánh mắt nhìn nàng đầy sự tò mò.

Đậu Chiêu “Ừm” một tiếng, để người đó đứng ngoài chờ: “Ta thay xiêm y rồi sẽ qua.”

Đây là lễ nghi cơ bản nhất, người kia đương nhiên cung kính đáp “Vâng” rồi chờ ở bên ngoài.

Đậu Chiêu tiếp tục đọc sách, đợi Tố Tâm trở về.

“Đại phu nhân giận đến méo mồm.” Tố Tâm cười thấp giọng bẩm báo: “Lập tức phái người đi bẩm báo với Quốc công gia.”

Đậu Chiêu cười nói: “Cho nên muốn gọi ta qua dạy dỗ.”

Nàng buông sách, dẫn Tố Tâm và Tố Lan đến Tê Hương viện.

Chỉ là trì hoãn lâu như vậy, Tống Nghi Xuân cũng sắp khởi hành, ông ta vừa răn dạy Đậu Chiêu phải biết vâng lời mấy câu thì Lã Chính đã tiến vào bẩm: “Quốc công gia, giờ lành đã tới.”

Tống Nghi Xuân cũng đành thôi, để đám người Tống Hàn và Đậu Chiêu tiễn ra cổng, lên xe mà đi.

Đậu Chiêu liền hỏi Tống Hàn: “Ta sai người làm bánh đào, đệ có muốn nếm thử không?”

“Có ạ!” Tống Hàn nhảy nhót định theo Đậu Chiêu đến Di Chí đường.

Lã Chính đứng bên vội vàng hô “Phu nhân”, sau đó nói: “Nhị gia còn phải học – lúc Quốc công gia đi từng nhiều lần dặn bảo chúng tiểu nhân, nếu nhị gia không chịu học thì sẽ hỏi tội chúng tiểu nhân, xin phu nhân lượng thứ.” Nói xong thì quỳ xuống.

Là chuyện đứng đắn, thái độ của Lã Chính lại kính cẩn nghe theo khiến Đậu Chiêu chẳng tiện phát tác, cười khẽ nói với Tống Hàn: “Vậy đệ học bài xong đến phòng ta ăn chút điểm tâm nhé?”

Tống Hàn liên miệng đáp vâng, cùng một đám nha hoàn, ma ma đến ngoại thư phòng.

Tống đại phu nhân lại ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Vợ Nghiên Đường này, chúng ta đến đại sảnh bàn chuyện đi?”

Đậu Chiêu chẳng thèm nói lấy một câu, nghênh ngang bỏ đi.

Tống đại phu nhân trợn mắt há hốc mồm, hồi lâu sau mới lấy lại tinh thần.

“Ta phải nói cho Quốc công gia! Ta phải nói cho Quốc công gia!” Bà tức giận vô cùng.

Tố Tâm có chút lo lắng nói: “Quốc công gia mà về thì phải làm sao bây giờ?”

“Chẳng phải nửa tháng sau Quốc công gia mới trở về sao?” Đậu Chiêu thành thật nói lớn, “Ngày mai Thế tử gia sẽ về! Hơn nữa nếu không có Thế tử gia, nửa tháng cũng đủ cho ta ép vị Tống đại phu nhân này thành nước rồi.”

Tố Lan không nhịn được phì cười nói: “Tiểu thư, đã lâu rồi em không được nghe người nói những lời này.”

Tố Tâm lập tức hù dọa, khiển trách nói: “Gọi phu nhân!”

Tố Lan nhìn Đậu Chiêu rồi làm mặt quỷ, sau đó nghiêm túc uốn gối hành lễ, kính cẩn gọi “Phu nhân”.

Đậu Chiêu cười lớn.

※※※※※

Hôm nay Trần Khúc Thủy cũng rời kinh.

Ông đang chào từ biệt Nghiêm Triều Khanh: “Bên phu nhân tôi sẽ không qua cáo từ nữa, tránh để nàng hỏi, tôi cũng khó trả lời. Bây giờ tôi về Chân Định, tháng mười chúng ta lại gặp lại.”

Nghiêm Triều Khanh cũng không che giấu nổi niềm vui sướng, khiêm tốn nói: “Đều tại tôi quá nhanh nhảu, bắt tiên sinh từ xa phải đến đây, làm phiền tiên sinh phải bôn ba như vậy, tất cả đều là tôi sai. Đợi tiên sinh đến kinh thành, tôi mời tiên sinh đi uống trà, xin tiên sinh chớ từ chối.”

Nghiêm Triều Khanh là phụ tá thân tín nhất của Tống Mặc, Đậu Chiêu lại gả cho Tống Mặc, Trần Khúc Thủy đương nhiên hi vọng có thể giao thiệp với Nghiêm Triều Khanh, như vậy cũng giúp được Đậu Chiêu ít nhiều.

Trần Khúc Thủy liên miệng “không dám”, khách khí một hồi, lên xe ngựa rồi rời khỏi kinh thành.

Nghiêm Triều Khanh vô cùng cao hứng quay về Di Chí đường.

 P/S: Dạo này hè rồi nên tăng động tí :)) Lại câu comt tiếp đây, từ giờ đến 9h tối mai mà hơn 40 cmt thì lại up tiếp chương 274 luôn cả nhà nhé :v

About Heo Chảnh

Em sẽ tặng anh một mảnh đời mình. Nơi chính em cũng chưa từng bước tới… J.L. BORGES

Có một phản hồi »

Điều hướng bình luận

  1. bengo nói:

    ngọt ngào quá, cảm ơn nàng nhiều nha. Iu couple này quá cơ

  2. Hôm nay mới vô nhà nàng được đọc liền 2 chương. Cám ơn nàng Heo nhiều nhé.

  3. gautruk nói:

    Quá là iu c heo luôn ạ <3<3<3 a Mặc cứ ngọt ngào dư này c Chiêu k siêu sao đc ạ :3

  4. lethuy elly nói:

    Mình rất thích mây ´ đoạn so sánh giưã NDD vaˋ TM nhé. Như vậy mới làm nổi bật đc sự vượt trộicủ a TM với ĐC.ngọt ngào qúa đi mất. Vậy mới bjk Dc Kiếp trc chiụ ấm ức ntn.

  5. mossygreen nói:

    Đọc đến đoạn ĐC nghĩ về kiểu quan tâm mồm của NĐD cảm động quá :< hình tượng TM cao lên k ít. Chị ĐC đối phó nhà chồng sảng khoái quá, hehe

  6. lan huong nói:

    Trùi ui. Ngọt quá cơ. Từ chi tiết nhỏ sửa lời Tt gọi phu nhân. Hay quá

  7. Lạc Hoa nói:

    Phủ Đông Bình bá có báo tang với phut Tế Ninh hầu –> phủ
    TM với ĐC đáng yêu kinh khủng <3

  8. bachnhiem nói:

    Càng ngày đọc càng thích truyện này. Cảm thấy Tống Mặc đáng yêu.

  9. ngocphuong95 nói:

    ĐC bắt đầu thể hiện oai phong rồi đó. Thích câu nói của ĐC ” nửa tháng cũng đủ cho ta ép vị Tống đại phu nhân này thành nước rồi” Thật oai phong!

  10. mebonbon nói:

    Đọc thấy ĐC và TM ngọt như mật, yêu thế!

  11. Khánh Chi nói:

    thật tình, tìm được ai có thể chăm sóc vợ tỉ mỉ như Tống Mặc thì hạnh phúc nhỉ? cám ơn bạn đã edit truyện.

  12. uyên 87 nói:

    Bạn có làm bộ Hoạn phi thiên hạ không.

  13. thongminh123 nói:

    Ơ thế là bác Nghiêm với bác Trần biết rồi nên hớn hở thế hả

  14. Oải Hương nói:

    Đọc một lèo đến đây luôn. Cảm ơn nàng rất nhiều. Ngọt ngào, dịu dàng, nhẹ nhàng. Từng chút từng chút một thấm vào lòng độc giả như mưa mùa thu vậy!!

  15. Baby milk nói:

    TM de thuong qua . Cam on ban nhieu

  16. gautruk nói:

    <3 đọc lại càng thấy ngọt ngào í. Thks c heo iu iu

  17. ChichChoe nói:

    Cảm ơn bạn edit nhé. Bạn dịch chuyện và lối hành văn của bạn rất hay m đọc rất là thích luôn.hihi. Mình cảm thấy rất khâm phục bạn để làm một dự án dài như vậy ngoài sự đam mê chắc cũng còn có cả thời gian chăm chỉ cám ơn bạn đã ko bỏ cuộc giữa chừng để cho độc giả có thể biết đến những tác phẩm hay và ý nghĩa như vậy. Ta mới đọc bộ này của nàng ak, nghiền bộ nè của nàng 3 ngày liền càng đọc càng mê. Cốt chuyện và nhân vật trong chuyện ta rất thích. Giờ đã đi dược nửa chặng đường rùi cố lên bạn nhé.!!

  18. misspinky27 nói:

    Khổ cậu TM nhà ta nằm cái phải gỗ cứng bảy tám năm chẳng làm sao, bỗng dưng hôm nay lại khó ngủ, đau hết cả lưng :))))))))))))
    TM ơi TM, biết vị thịt thà rồi sao còn nuốt nổi cơm chan canh rau :))))))))))))

  19. dlvu nói:

    Ngọt ngàooooooo <3 TM xót vợ, mà ĐC cũng dần cởi mở với TM hơn. 2 người rồi sẽ gắn bó như keo như sơn thoi :)

  20. Nẫu với anh chị quá cơ..dễ thương gớm..:))))..sắp tới lại có trò hay để xem rồi..:))))..mấy bên Tống đại Tống tam kiểu gì cũng bị chỉnh cho méo mặt cho mà coi..:)))))

  21. myki95 nói:

    định đấu vs chị DC thì còn xa lắm, biết ngay là hai bác già sẽ hớn ha hớn hở. Tội chị DC thật, hai người làm gì thì cả nhà đều biết =))

  22. Cuối cùng cũng viên phòng. *bung lụa, mừng rớt nước mắt*

  23. Siam nói:

    tiểu biệt thắng tân hôn sao??!!
    mới có như vậy mà anh một nơi em một nơi rồi, phải ngày ngày quấn quít mới giống hón ny mun chứ T^T cơ mà ngọt không chiệu được ý, người này nằm nhớ người kia nhớ qua nhớ lại dễ thương j đâu.
    Chừng nào có bánh báo ra lò ta hóng hóng hóng

  24. Tới lúc ĐC thu thập phủ Quốc Công rồi, mõi mắt chờ mong.

  25. Soleil nói:

    Đả quá ,thấy Dc chống đối lại Tổng đại phủ nhận mà hả dạ làm sao .
    Lấy một người chồng như TM thật là phúc cả một đời , dễ thương quá và cũng ngot ngào qua đi 2 anh chị ơi .
    Mừng qua đi , 2 vì tiền bối Ntk va Tkt cũng mừng vui quá chừng .
    Thanks ban Heo mình thật nhiều nhé .

  26. Hai người này bị bệnh tương tư lẫn nhau nặng ko chữa dc rồi. Mà lần đầu của a mà hành động như nước chảy mây trôi ko chút vấp váp. Chả lẽ mấy người thông minh ai cũng vậy hết sao ta?

  27. Cuối cùng 2ng cũng kết quả.hehe chỉ là ko biết khi nào ĐC mới nhận ra tc của m.thank nàng nhiều

  28. Huynhdu nói:

    Lại hay nữa rồi. Cố lên b nhé !!!

  29. Mới biết truyện này của nhà Heo gần đây, cũng mới vô nhà Heo lần đầu luôn, toàn đọc trên điện thoại, giờ vô thấy nhạc du dương nghe hay dễ sợ ^^. Truyện hay ghê á Heo, lúc đầu đọc rối loạn vì cái gia phả nhà bạn Đậu Chiêu cộng với tình tiết chậm rì rì, sau càng đọc chắc quen với lối hành văn chậm rồi nên đoạn sau thấy gay cấn chi lạ, đọc bộ này trong vòng 3 ngày thôi á. Đọc đến chương này rồi mới vào cmt cho xôm. Không biết Heo có drop truyện này không, hi vọng Heo làm tiếp để đọc với, nếu được thế chắc ngày nào cũng vào cmt. Truyện điền văn rắc rối nhưng mà Heo convert lại thấy dễ đọc, dễ hiểu hơn hẳn, có mò vào bản cv đọc cũng không hiểu @@. Cảm ơn Heo nhiều!

  30. Hiền Vũ nói:

    Truyện này drop rồi à bạn?

  31. Hiền Vũ nói:

    Truyện này drop rồi à chủ nhà?

  32. Trần thị mai hương nói:

    Bây giờ hết giai đoạn ăn sẵn truyện rồi. Giờ đến giai đoạn đợi chờ là hạnh phúc rồi. Hihi. Cảm ơn các nàng đã dịch truyện. Hi vọng sắp có chương mới. Hóng hóng hóng…

  33. Asakura hao nói:

    Truyện hay quá càng đọc càng mê

Điều hướng bình luận

Gửi phản hồi cho gautruk Hủy trả lời