Chương 147: Nghiệp Chướng

Cửu Trọng Tử

Tác giả: Chi Chi

Edit: Yang

441d630bg937c5874be59690

Tống Mặc không biết mình đã quay về như thế nào.

Hắn nhận được tin mẫu thân qua đời khi đang trên đường quay về từ Hưng Long. Hắn phi nước đại bất kể ngày đêm, mất sáu ngày năm đêm thì về tới nhà. Hộ vệ đi theo đều bị tụt lại rất xa, chỉ có Dư Giản theo kịp hắn.

Khoảnh khắc nhảy từ lưng ngựa xuống, hai chân Tống Mặc mềm nhũn, may nhờ Dư Giản và quản sự đang trực ở cửa đỡ, không thì đã quỳ rạp dưới đất.

“Thế tử gia, thế tử gia!” Tiếng gọi nghẹn ngào lại có phần vui mừng và nhẹ nhõm khi thấy hắn trở về.

Tống Mặc ầng ậc nước mắt, chạy thẳng tới linh đường, màn trướng phấp phới hai bên lối đi.

“Ca ca!” Tống Hàn trong bộ tang phục đang đáp tạ (người viếng) trước linh cữu, thấy Tống Mặc liền nhào vào lòng ca ca, “Sao giờ huynh mới về?” Giọng hắn tràn ngập sợ hãi và trách móc.

“Tại ca ca không tốt!” Tống Mặc ôm đệ đệ, nước mắt chảy dài từ đôi mắt đỏ ngầu của hắn, “Đều tại ca ca không tốt… đã về muộn mất rồi…”

Tống Hàn lại càng khóc nức nở: “Ca ca, ca ca!”

Tống Mặc dắt đệ đệ tới quỳ gối trước linh cữu.

“Mẫu thân, con về rồi.” Hắn đau đớn dập đầu lạy mẫu thân ba cái.

Có người tới bên cạnh nói: “Thiên Tứ, mặc áo tang vào.”

Là giọng của Đại đường ca Tống Khâm.

Tống Nghi Xuân rất chu đáo với mọi người trong nhà. Sắp xếp cho Đại đường huynh Tống Mậu Xuân làm một Thiêm thư chạy việc cho Lâm Hành thự (thự: nơi quan lại làm việc) ở Thượng Lâm Uyển mấy năm rồi nghĩ cách chuyển thự chính ở đây đi chỗ khác, nhường lại vị trí cho Tống Mậu Xuân. Đường đệ Tống Phùng Xuân thì nhậm chức Phó sứ ở Khóa Thuế ti (cơ quan phụ trách thuế) Sùng Văn môn; một đường đệ khác là Tống Đồng Xuân nhậm chức Phó sứ ở Ất Tự khố thuộc Nội khố. Thự chính Lâm Hành thự vừa may là chính bát phẩm, Phó sứ Khóa Thuế ti Sùng Văn môn và Phó sứ Ất Tự khố Nội khố tuy không thể đuổi đi xa nhưng lại không kiềm chế được trước lợi lộc hậu hĩnh. Lâm Hành thự phụ trách tiến cống trái cây, còn Khóa Thuế ti Sùng Văn môn thì nắm thuế rượu tiến kinh trong tay, Ất Tự khố Nội khố thuộc bộ binh, áo ấm, chiến hài và mũ áo lông của binh lính đều do cơ quan này quản. Tuy nói chức quan nhỏ, địa vị thấp nhưng họ đều là người Tống gia, ngay cả Thị lang, Thiếu khanh thấy mặt cũng phải nể nang mấy phần, ở trên có chỗ tốt cũng không để họ thiếu thốn, hơn nữa còn có điền sản tổ tiên để lại. Cuộc sống thoải mái biết bao.

Vì thế, Tống Nghi Xuân rất có uy tín trong gia Tống gia, nói là nhất ngôn cửu đỉnh cũng không quá.

Tống Khâm lớn hơn Tống Mặc bảy tuổi, đã thành thân hồi mùa xuân năm ngoái.

Trước khi thành thân, Tống Mậu Xuân đưa con trai tới gặp Tống Nghi Xuân, hy vọng Tống Nghi Xuân có thể cho con một chức tốt, lại bị Tống Nghi Xuân khiển trách: “Thiển cận! Kính Chi đã thi đỗ Phủ thí, chứng tỏ có tư chất bẩm sinh, nên dốc sức học hành mới phải. Nếu hắn đỗ tú tài thì đệ sẽ nói giúp trước mặt Hoàng Thượng, không được chức Sở chính sở Doanh Thiện hàng thất phẩm thì cũng là Tri sự Vệ sở hàng bát phẩm. Tiền đồ rộng mở hơn huynh nhiều, sẽ không như huynh cả đời chỉ làm một chức Tư lại chẳng ra gì. Giả như Kính Chi không may mắn, trước ba mươi tuổi vẫn chưa đỗ tú tài, khi ấy sắp xếp cho nó sau vẫn chưa muộn.”

Lại nói, “Gia đình mình ít người, càng phải đoàn kết lại. Kể cả Tống Mặc có ba đầu sáu tay mà không có người thân tương trợ thì cũng uổng công thôi. Các huynh đừng quá dễ hài lòng, cứ để đám trẻ bước một bước rồi nghĩ mọi cách đưa chúng đi thêm bước nữa!”

Tống Mậu Xuân cảm kích không thôi.

Đến Tống Khâm cũng vô cùng biết ơn, cảm thấy Nhị thúc đối với mình rất chân thành, coi Tống Mặc và Tống Hàn như huynh đệ ruột trong nhà, ngày càng thân thiết.

Tưởng thị qua đời là chuyện lớn của Tống gia, như thể cả ngôi nhà lớn bị sụp mất một nửa. Người Tống gia đều tới giúp một tay, Tống Khâm lại càng không nề hà, bảy ngày đầu tiên hầu như không chợp mắt, hai hôm nay mới được ngủ tử tế.

Tống Mặc ngơ ngẩn nhận bộ áo tang Tống Khâm đưa cho.

Tống Khâm thấy Tống Mặc gầy rộc đi, thần sắc uể oải, bất giác cầm tay hắn: “Đệ đi rửa mặt mũi trước đi. Nhị thúc vẫn ở phòng trong, đệ cũng nên tới gặp ông ấy.”

Đúng lúc đó, đệ đệ của Tống Khâm là Tống Đạc đi từ ngoài vào. Hắn lớn hơn Tống Mặc bốn tuổi, so với những người con thứ khác thì hắn hoạt bát hơn. Vừa thấy Tống Mặc, hắn liền gọi “Thiên Tứ” rồi nói: “Đệ mau đi nghỉ đi! Người mất thì cũng mất rồi, đệ cần giữ sức khỏe mới phải. Sau còn nhiều việc trông cậy vào đệ đó.”

Tống Mặc không ngờ hắn sẽ nói thẳng mấy lời “Người mất cũng đã mất rồi” như thế, chẳng qua đang quá đau khổ, không thì sẽ nhướng mày cười. Hắn nhìn dáng vẻ hai vị đường huynh đều rất mệt mỏi là biết mấy ngày nay hai người họ đã giúp đỡ rất nhiều. Hắn ôm vai Tống Đạc, nhìn Tống Khâm nói tiếng “Cảm ơn”.

“Đều là huynh đệ với nhau, cần gì nói mấy lời ấy.” Tống Khâm khiêm tốn đáp.

Tống Mặc gật đầu.

Tống Hàn kéo tay áo ca ca: “Ca ca, đệ đi với.”

Cái chết của mẫu thân tử chắc đã làm cho đệ đệ mới tám tuổi vẫn thường ngủ cùng người rất sợ. Hắn chợt thấy thương tiếc, nghĩ tới phụ thân thì đang ở trong phòng mẫu thân, nếu đệ đệ đi khỏi đây thì không có ai cảm tạ người viếng, đành dằn lòng, nói nhỏ với Tống Hàn: “Không thể để mẫu thân ở đây một mình được, ta sẽ mau quay lại thôi.”

Tống Hàn mặt đẫm nước gật đầu, dặn lại ca ca: “Huynh nhất định phải mau về đó! Nhất định phải mau về!”

“Nhất định!” Tống Mặc xoa đầu Tống Hàn, đang định tới Di Chí đường thì gặp Lã Chính – tùy tùng thân cận của phụ thân.

“Thế tử gia.” Hắn thấy Tống Mặc liền gạt nước mắt, “Ngài đã về rồi! Mấy hôm nay Công Quốc gia không ăn không uống, chúng tôi sốt ruột muốn chết. Gia nghe nói ngài đã về liền bảo tôi đưa ngài tới nhà trên.”

Tống Mặc nhớ lời Tống Khâm, không hề do dự, lập tức theo Lã Chính tới nhà trên.

Tống Nghi Xuân khoanh chân ngồi trên sập lớn trong phòng nhà trên, đồ đạc vẫn bày biện y như khi Tưởng thị còn sống, kể cả son phấn trên bàn trang điểm cũng sắp xếp như thói quen của Tưởng thị, chiếc lược ngà voi nạm hoa mai vàng mà bà thường dùng cũng còn để trên mặt bàn.

Tống Mặc thấy cay cay mắt, mọi vật trước mắt như mờ đi, bên tai vang lên giọng nói khô khốc của phụ thân: “Con về rồi à! Mọi chuyện xử lý thế nào? Trước lúc mất, mẫu thân con chỉ canh cánh việc ấy thôi.”

“Đã gặp Liêu vương ạ.” Tống Mặc cung kính hành lễ với phụ thân, ngồi xuống đối diện phụ thân theo ý ông, “Liêu vương đã nghe chuyện Tưởng gia, khi thương thế của Tam cữu chuyển biến xấu, may có Liêu vương mời đại phu cho, vậy mà chúng ta lại đi lấy lòng tiểu nhân đo bụng quân tử.”

Tống Nghi Xuân vuốt vuốt cằm, thở dài nói: “Giá mà trước lúc đi mẫu thân con nghe được tin này có phải tốt biết bao!” Lại nói, “Lát nữa con hãy tới chỗ linh cữu nói cho mẫu thân nghe.”

Tống Mặc nhận lời.

Tống Nghi Xuân nhìn con trai một lượt, thấy con mệt mỏi bụi bặm liền nói : “Chưa ăn gì đúng không? Để ta bảo nhà bếp nấu gì cho con ăn. Con đi rửa mặt mũi đi. Mẫu thân con thích đẹp, nếu thấy bộ dạng này của con, bà ấy sẽ buồn lắm đấy.”

Tống Mặc không kìm được nước mắt, cúi đầu đáp “Dạ”.

Lã Chính tới hầu hạ Tống Mặc tắm rửa, sau đó có nha toàn vào bẩm rằng đã bày cơm theo lời Anh quốc công gia dặn dò ở nhà trên.

“Chắc là Quốc công gia muốn trò chuyện với ngài.” Lã Chính buồn bã nói, “Mấy hôm nay lòng Anh quốc công gia rất khó chịu.”

Tống Mặc nghe vậy lại càng đau lòng.

Trên bàn đặt cạnh cửa sổ trong phòng bày mấy đĩa rau, một đĩa bánh bao lớn và bát miến chay.

“Mau ăn đi!” Tống Nghi Xuân ngồi cạnh con trai, nhìn con ăn cơm tuy nhanh nhưng động tác vẫn tao nhã thong dong.

“Chớp mắt mà con đã lớn rồi.” Ông cảm thán, đáy mắt thoáng vẻ mất mát, “Ta cũng già rồi.”

Tống Mặc không nói gì. Hắn không phải người biết cách an ủi người khác, bất giác nghĩ, nếu Thiên Ân ở đây thì tốt quá. Thiên Ân giỏi nhất là làm mọi người vui vẻ, từ nhỏ tới lớn, chỉ cần có Thiên Ân ở đâu, nơi ấy sẽ không tẻ nhạt.

Hắn ăn cơm trong yên lặng.

Tống Nghi Xuân cũng lặng im ngồi nhìn con dùng bữa.

Trong phòng yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng đồ sứ va lanh canh, lại làm cho không khí càng thêm tịch mịch.

Tống Mặc ăn xong, nha hoàn bưng nước tới hầu hắn rửa tay rồi dâng trà loại hắn hay uống, xong xuôi cũng lặng lẽ lui xuống.

Tống Nghi Xuân nhìn Tống Mặc, sắc mặc phức tạp, nhưng vẫn không nói gì.

Tống Mặc kiên nhẫn chờ, an tĩnh mà ung dung.

Trong mắt Tống Nghi Xuân hiện lên sự khác lạ. Ông trầm giọng nói: “Con có nhớ nha hoàn theo hầu mẫu thân tên Mai Nhị không?”

“Con nhớ.” Tống Mặc không biết vì sao phụ thân đột nhiên nhắc tới đại nha hoàn bên cạnh mẫu thân nhưng vẫn đáp lời một cách thản nhiên. “Đó là nha hoàn đắc lực nhất của mẫu thân.”

“Sau khi mẫu thân con qua đời, ta định đợi qua bốn chín ngày sẽ cho những người từng hầu hạ bà ấy về quê.” Tống Nghi Xuân nói đoạn, bê chung trà lên, cúi mắt, ánh mắt dừng tại lá trà xanh lục dập dềnh như con thuyền nhỏ xíu trong chén trà. “Nhưng tối ngày mười bốn, Mai Nhị bỗng đập đầu tự vẫn trước linh cữu mẫu thân con.”

Sắc mặt Tống Mặc thay đổi.

“May mà lúc ấy là chạng vạng, không có nhiều người, Lã Chính cũng xử lý thỏa đáng nên chuyện đó không bị truyền ra ngoài gây ồn ào.” Tống Nghi Xuân nói, “Ta cho bắt lại hết những người hầu hạ trong phòng mẫu thân con,” Nói tới đây, ông ngước mắt lên, nhìn ánh mắt sắc như gươm của Tống Mặc, “Con đoán xem, Lã Chính phát hiện ra cái gì?” Không đợi Tống Mặc trả lời, Tống Nghi Xuân mặt mày tái mét nói luôn, “Nha hoàn kia đã mang thai bốn tháng, đã lộ cả bụng!”

“Sao lại có chuyện này được?” Tống Mặc thất thanh, không giấu nổi vẻ chấn kinh trên mặt.

Rõ ràng đứa bé không phải của phụ thân. Nếu không, với tính tình của mẫu thân, bà sẽ sắp đặt xong xuôi khi còn sống, phụ thân cũng sẽ không cần nói rõ với hắn, càng không phẫn nộ như thế này.

Mẫu thân tuy quản người rất nghiêm, chịu ảnh hưởng từ Tưởng gia, nhưng không phải người cổ lỗ cố chấp. Nếu Mai Nhị thích ai, nàng được mẫu thân quý như vậy hẳn sẽ thưa với bà chứ không cần làm ra chuyện suy đồi như vậy.

Đứa bé là của ai được đây? Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, thanh danh của mẫu thân sẽ bị bôi nhọ.

Mắt hắn sáng lên, tia nhìn lạnh lùng, rồi chợt nghe thấy phụ thân nói: “Lã Chính phát hiện trong phòng Mai Nhị mấy kiện vải Giang Nam tiến cống năm nay, còn có một vài món trang sức cầu kỳ tinh xảo, trong đó có một ngọc bội được chế tạo tỉ mỉ từ điền ngọc, xung quanh khắn vân mây, giữa là đại bàng giương cánh…”

Tống Mặc ngạc nhiên. Khi hắn sinh ra, tổ phụ từng tặng hắn một ngọc bội giống như thế. Nghe nói đó là ngọc bội được truyền từ lão tổ của Tống gia.

Tống Nghi Xuân nổi trận lôi đình: “Nghiệp chướng! Ngươi gây chuyện hay ho rồi đấy!” Nói rồi tát thẳng vào mặt Tống Mặc.

***

Yang nhắn: Sorry mọi người vì post truyện chậm 1 ngày so với quy định :”) Vì ngày mai mình đi có việc từ sáng sớm đến tối mới về nhà nên khả năng cao là chủ nhật mới có chương 148 nhé.

About Yang

Ngã tâm tự quân tâm, vĩnh thế bất ly phân. Trường phát vi quân oản, xảo nhan vi quân trang.

Có một phản hồi »

  1. Mai nói:

    Hổ dữ cũng ko ăn thịt con :(

  2. quynh nói:

    đọc đoạn đầu thấy đúng là một người cha tốt :'(

  3. Tintin nói:

    Hụ hụ, gì thế này. TM trở tay ko kịp luôn. Mình đọc truyện mà còn ngớ hết cả ra

  4. 13 tuổi đã biết gì mấy vụ này, huống chi là TM, có biết cũng ko làm, aiz ai vu oan ko nói, đằng này là cha ruột, số anh khổ quá T_T, aiz, không biết đợt này có tai qua nạn khỏi không, không hiểu đc tại sao ông kia làm thế

  5. Thongminh123 nói:

    Thì ra là chính ông bố hại con sao? Truyện đến khúc này hồi hộp quá! Ở đâu ra cái vụ giết cha giết em chứ

  6. pinktauraus nói:

    cám ơn các bạn đã edit, mình rất vui và thấy khâm phục các bạn khi edit toàn những bộ truyên có số chương dài đến vậy. Mình chỉ tiếc là biết nhà Heo trễ quá nên ko ủng hộ Heo trong những tập truyện đầu tiên được, mong rằng bây giờ ko phải là quá muộn

  7. nói:

    Nhưng tối ngày mười bốn, Mai Nhị bỗng đập đầu tự vận trước linh cữu mẫu thân con.–> tự vẫn
    Cha của TM nham hiểm quá. Đoạn đầu thì ngọt ngào, đoạn sau lại trở mặt.

  8. chocolat nói:

    to mo khong hieu gi may, chac la ông bô vô si rui la tac gia rui, moi co nhung sap dat âm hiêm trung trung, khong khi ngôt ngat, chu 1 nha hoan mang thai thi dau den noi fai giet cha. TM dang thuong. Cam on nàng nhiu!

  9. Van Hoang nói:

    Cuốj cùng TM vẫn ko thoát khỏj tình cảnh kiếp trước,vẫn bj phụ thân hãm hại

  10. gaungudong nói:

    tại sao lại đối xử với Tống Mặc như vậy !!!

  11. Mai Châu nói:

    Ôi!Bố TM thật đáng sợ ăn.ốc cho.còn.đổ vỏ giết cả v chả trách TM lại giết cha

  12. EMILYQ nói:

    Tống Hàn lại càng khóc nức nỡ -> nở
    chiếc lược ngà voi nạm hoa mai vàng mà ba thường dùng -> bà thường dùng

    đang đọc bình thường, tới đoạn cuối, cha của TM tát một cái làm mềnh trở tay không kịp luôn, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa…. liệu có phải ông này chủ mưu chỉ đơn thuần là vụ này không nhỉ? hay đằng sau còn nguyên nhân sâu xa gì nữa đây?
    Tới khúc này thấy mới hồi hộp thật sự nè….mong chờ sự việc được làm sáng tỏ quá đi

  13. daithienha nói:

    ko biet su viec la the nao nhi sao ong bo TM lai phai vu oan cho chinh con ruot minh. Minh van chua hieu dc dong co cua ong y trong vu nay.

  14. thủy nói:

    thanks nàng nhé.
    TM có 13 tuổi, thế mà TNX cũng sắp đc vụ có thai.

  15. Tống Nghi Xuân này hay thật đó, sắp mưu đặt kế đi đối phó với đứa con ruột mới hơn 10 tuổi đầu.

  16. trachca nói:

    sao lại đối xử vs con như vậy chứ, đoạn trước thì ôn nhu chăm sóc sau thì bất ngờ dồn con vào chỗ chết khiến con trở tay không đc, không biết Tm có phải con của TXN hay không nữa. híc
    tks nàng

  17. Tiểu Anh nói:

    à ah, hóa ra ông này sắp xếp như thế….

  18. concuuvang nói:

    sặc!tưởng tống nghi xuân kiếm cớ gì cơ

  19. meochoco nói:

    Chuyện gì thế này, chẳng lẽ ông ta nghĩ cái thai đó là do tống mặc? Sao lại đổ oan cho anh ý như thế chứ

  20. June nói:

    Mẹ của TM nhất định bị hại chết. Mà ông này ra tay nhanh ghê!

  21. Tytan nói:

    miếng ngọc ý nghĩa như thế thì sao dễ dàng “lạc” vào tay ngươi dc

  22. litdolphin nói:

    zay la ca nhan phia ben cha TM.deu co am muu ca, da dung san vo kich roi.qua ac..

  23. RainyNguyễn nói:

    Á, vụ này là do cha TM làm ư >..<
    Nhưng lão đc lợi j kkhi làm thế??
    Càng lúc càng gay cấn
    K biếtd truyện này bn chương nhỉ? Có vẻ rất dài ^^

  24. min min nói:

    truyen cang ngay cang gay can . cam o cac ban da edid

  25. Phiri nói:

    ông bố đổ tội cho TM để đuổi TM đi, nhưng liên quan j đến e trai tM nhỉ :(

  26. Thao Dao nói:

    Bị chặt bay đầu cũng đáng. Mẹ vừa nằm xuống đã bị bố vu oan giá họa, nói hận còn là nhẹ ấy =”=. Khổ thân anh ấy .

  27. nga nói:

    Vậy là sáng tỏ 1 chút rồi nhưng vì sao ông ấy phải làm thế với con mình chứ… cái chết của vợ cũng có quan hệ đến ông ấy rồi…Thật ác độc quá.

  28. Ngọc Tuyết nói:

    Cố tình đổ tội cho TM

  29. Thì ra là vậy, đầu độc thê tử, hãm hại con cái, người như vậy chết là đáng

  30. GC nói:

    Quá tởm, phụ thân cái kiểu gì không biết nữa.

  31. chup nói:

    =.= thế thảo nào bị chém cho là phải, làm cha mà lại thế

  32. siêu nhưn nói:

    được gọi là bữa ăn tiễn ng lên đường

  33. nana nói:

    Ko hiểu nổi,chuyện gì đã xảy ra vậy nhỉ,tội nghiệp TM của mình

  34. lives4u nói:

    hổ dữ không ăn thịt con, kiếp trước ông đáng đời lắm TNX

  35. merongcon83 nói:

    Hồi hộp và phẫn nộ quá ! Đó là cảm giác của ta lúc này . Vì cớ gì cơ chứ ?

  36. Lão phụ thân chết tiệt, TM đúng là vô phúc mà.
    Trời đánh hắn đi. Sao truyện Thiên Kim và truyện này đều có những người cha đáng khinh ko vậy?

  37. vangchanh nói:

    Ôi. Tống Mặc ở kiếp trước giết cả cha và em trai. Chắc em trai cung chả ra gì

  38. mebonbon nói:

    Ông này giết vọ, hại con, TM giết , ta ủng hộ.

  39. mymatgach0810 nói:

    Troi oi, hoi hop qua. Rot cuoc la chien gi sap xay ra day.

  40. nghi233 nói:

    Troi oi soc wa! Mui am muu kinh di wa, minh nghi chinh vi vu am muu nhu nay ma Tong Mac thay doi thanh nguoi doc ac tan nhan la jay. Haizzz ong cha luc dau thay hien lam ma, ko ngo ..

  41. mai nói:

    lắm tiền cũng khổ, lắm quyển cũng khóc… Còn mình đây không quyền không tiền sao cũng thấy khổ nốt vậy trời. Thế nào mới cười. Truyện rất hay. Cảm ơn Heo nha!

  42. Quynhnga0105 nói:

    Khổ cho TM quá, lão già này bị chém cũng đáng

  43. duonganh93 nói:

    Thật đau lòng cho Tống Mặc mà. Không ai có thể ngờ cha mình lại nhu vậy.
    Cám ơn nàng

  44. dlvu nói:

    trời ạ :O cuối cùng vẫn dính phải kế sao?? Ai mà muốn hại Tống Mặc nhỉ? Theo như kiếp turớc thì khi trở về, TM đã giết cả cha lẫn anh. Vậy thì chẳng lẽ lại là 2 người đấy sao?? Thế thì quá tàn nhẫn rồi.

  45. Thảo nói:

    Anh này bị gài bẫy ah, đau lòng quá người thân nhất mà lại tính kế với mình.

  46. misspinky27 nói:

    Hổ dữ k ăn thịt con, TNX lại k màng tình cảm mà đối xử với TM như vậy, TM quá đáng thương rồi :((

  47. Jenny Chau nói:

    Trời đừng cho ta nghĩ đúng là ” Tống Nghi Xuân này vì tiền đồ an nguy of Tống gia, vì chứng tỏ lòng trung với Hoàng đế mà hãm hại cả vợ con nhaaa. Tim ta yếu đuối lắm 😨

  48. Hồi Ức nói:

    Trời ơi
    trên đời này đúng là ch gì cũng có thể xảy ra
    thương Tống Mặc quá

  49. Lillian Nhim nói:

    Khổ TM quá! Có khi vì Tống gia mà ông ý giết vợ, huỷ đi tương lai của con! Hix

Gửi phản hồi cho merongcon83 Hủy trả lời