Chương 233 Nước mắt

Thiên kim trở về

Tác giả: Thập Tam Xuân

Edit: Heo Con

419523_357815257571882_505030459_n

Cố Trường Khanh ra khỏi quán trà, ngồi trên xe của chính mình.

Ông Vương hỏi cô:

–         Tiểu thư, có về công ty không?

Cố Trường Khanh lắc đầu:

–         Chú Vương, đi dạo xung quanh đi!

Ông Vương gật đầu, khởi động xe, vốn định hỏi lại là đi dâu, ngẩng đầu nhìn qua gương chiếu hậu lại thấy gương mặt tái nhợt của Cố Trường Khanh. Cô nhìn ra ngoài cửa, chẳng hề động đậy.

Ông Vương thấy vậy thì chẳng hỏi gì thêm, chạy ra ra đường lớn, đi xung quanh chẳng có mục đích.

Ông cứ lái xe suốt hơn hai tiếng, gần như là đi hết nửa thành phố Bắc Kinh mà Cố Trường Khanh vẫn nhìn ra ngoài, vẻ mặt bình tĩnh, tiêu điều, không có lấy nửa điểm biến hóa, ông Vương cứ thỉnh thoảng lại nhìn cô nhưng cũng chẳng thấy tư thế của cô có nửa phần thay đổi.

Cũng chẳng biết qua bao lâu, ông nghe được Cố Trường Khanh nhẹ nhàng nói:

–         Đã lâu rồi không đi dạo thế này, thì ra bây giờ Bắc Kinh lại đẹp như vậy…

–         Tiểu thư hẳn là nên ra ngoài đi lại nhiều một chút. Ông Vương cười nói.

Chẳng qua cũng chỉ là cô gái hơn 20 tuổi mà vai đã gánh bao nhiêu trách nhiệm. Hôm nay cô ấy gặp phải chuyện gì? Sao trông đau lòng như vậy?

–         Chú Vương, về nhà đi.

Cố Trường Khanh thở dài một tiếng.

Về nhà, thấy Lý Giai đang xem Tivi trong phòng khách.

Từ sau khi nhà Khổng Khánh Tường chuyển đi, Cố Trường Khanh rủ Lý Giai về đây bầu bạn với mình, bằng không biệt thự lớn như vậy, chỉ một mình cô ở thì rất lạnh lẽo, cô đơn.

Lý Giai thấy cô thì cười nói:

–         Trường Khanh, chiều nay em đi đâu vậy, chẳng nhìn thấy em đâu cả, gọi điện thoại cho em thì lại tắt máy. May mà không có chuyện gì, bằng không chẳng phải là làm chị sợ muốn chết sao!

Lúc này Cố Trường Khanh mới nhớ ra lúc gặp Trần Di cô đã tắt di động, sau cũng quên không mở máy. Cô mở điện thoại, thấy có mấy tin nhắn của Phùng Tước. Cố Trường Khanh yên lặng nhìn một hồi rồi lặng lẽ xóa đi.

Cô ngồi xuống bên cạnh Lý Giai, thấy Lý Giai đang xem phim truyền hình dài tập thì hỏi:

–         Xem cái gì thế?

Nghe Cố Trường Khanh hỏi vậy, Lý Giai lập tức quên chuyện mình vừa hỏi Cố Trường Khanh, cô cười hì hì, dựa vào sofa:

–         Đang xem phim Hàn Quốc, nam chính nữ chính yêu nhau đến chết đi sống lại nhưng lại bị gia đình đôi bên phản đối, vì thế hai người liều lĩnh hẹn nhau bỏ trốn! Thật lãng mạn!

Cố Trường Khanh nhìn hai nhân vật chính đang ôm nhau mà khóc trong TV, cười cười:

–         Sở dĩ chị cảm thấy nó lãng mạn là vì nó không thực tế, đổi lại là cuộc sống bình thường, nếu vì cha mẹ phản đối mà bỏ trốn, tình cảm này rồi cũng sẽ dần biến chất, cho đến lúc đó sẽ chẳng còn là tình yêu mà chỉ là sự cố chấp.

Lý Giai vẫn rất hưng phấn xem phim, cô cầm trái cây trên bàn cắn một miếng rồi cười nói:

–         Cũng không phải đâu, em xem bọn họ bỏ trốn đi rồi sinh đứa trẻ mang về, cha mẹ nể mặt cháu nên không đồng ý cũng phải đồng ý, thật ngọt ngào…

–         Ngọt ngào? Sao có thể ngọt ngào? Trừ phi hai người đều là kẻ không tim không phổi hoặc là loại con cái bất hiếu, nếu không dưới sự phản đối mạnh mẽ của gia đình như vậy sao còn có thể cảm nhận được ngọt ngào?

Cố Trường Khanh chậm rãi nói, giọng nói thật bình tĩnh.

Lý Giai cảm thấy có gì đó không đúng, quay đầu nhìn về phía cô đã thấy sắc mặt Cố Trường Khanh tái nhợt, ánh mắt ảm đạm, người như mất hồn mất vía vậy.

–         Trường Khanh…

Cố Trường Khanh lại như không nghe thấy, tiếp tục lẩm bẩm:

–         Sự thật chính là, nếu anh ta là đứa con trai hiếu thảo, anh ta sẽ cảm thấy đau khổ khi phải chọn giữa người yêu và cha mẹ mình, mặc kệ là chọn ai cũng khiến anh ta bất an, dù có thể ở bên người yêu thì sao? Không có cha mẹ chúc phúc thì cuộc sống vẫn khiếm khuyết. Cần gì như thế? Người yêu tìm là có, cha mẹ lại chỉ có một, nếu hết sức vẫn chẳng thể vẹn cả đôi đường thì thứ phải buông tay không nên là cha mẹ mình…

Lý Giai vươn người qua nắm tay cô, phát hiện tay cô rất lạnh, Lý Giai lo lắng hỏi:

–         Trường Khanh, đã xảy ra chuyện gì? Em đừng làm chị sợ, giờ sắc mặt em rất tệ…

Cố Trường Khanh quay đầu đi nhìn Lý Giai cười cười, nụ cười lại trống rỗng, trong suốt như bọt biển.

–         Có thể có chuyện gì chứ? Trên đời này đâu phải ai thiếu ai thì sẽ chết, sau này trông có vẻ đau khổ nhưng chẳng lâu sau sẽ lại có thể vứt ra sau gáy… Đúng thế, chẳng qua chỉ là như vậy mà thôi…

Cô đứng lên:

–         Chị xem tiếp đi, em mệt rồi, về phòng trước…

Cố Trường Khanh đi về phía cầu thang nhưng vừa bước lên được mấy bậc thì lại quay lại, đi về phía hậu hoa viên.

Mặt trời đã xuống núi, hậu hoa viên chìm trong bóng đêm, chỉ có một ngọn đèn cô đơn tản ra ánh sáng ảm đạm.

Cố Trường Khanh đi ra ngoài, đêm xuống thời tiết vẫn rất lạnh, gió lạnh như dao cứa vào người. Mấy nhánh đào lặng lẽ nở hoa, những cánh hoa nhỏ xíu xoay tròn theo gió, tựa như tuyết bay đầy trời khiến cô không nhịn được mà nhớ lại tình cảnh ngày hôm đó.

Cô vẫn đứng đó, nhìn trời mà ngẩn người, lòng vừa xót xa vừa đau đớn, vừa buồn bã vừa ngọt ngào.

Mãi đến khi nghe được Lý Giai gọi thì cô mới nhấc chân nhưng vừa động thì chẳng biết đạp phải cái gì mà khuỵu xuống.

Bên tai dường như có giọng nói vang lên: “Sao thế em?”

Cố Trường Khanh nhẹ nhàng nói: “Chân bị tê…”

Giọng nói kia lại đáp: “Dù chân em có không còn cũng chẳng sao, anh có thể bế em đi đến bất cứ nơi nào.”

Cố Trường Khanh quay đầu nhìn bên cạnh, trống rỗng, làm gì có bóng dáng ai.

Lòng Cố Trường Khanh đau đớn nhưng vẫn cố nén.

Cô chậm rãi đứng lên, sống lại là cơ hội của cô, báo thù là số mệnh của cô, cô căn bản không nên có hi vọng xa vời gì. Ngã thì phải dựa vào chính mình mà đứng dậy, dù khổ dù mệt dù lạnh cũng chỉ có thể tự ôm lấy mình, đây mới là số mệnh của cô.

Báo thù và dịu dàng căn bản không thể cùng tồn tại, cũng giống như ánh sáng và bóng đêm không thể hòa hợp, giống như thiêu thân tuyệt vọng lao đầu vào lửa. Từ một khắc kia, khi cô không quản được trái tim mình thì cô đã phải chấp nhận sự đau khổ của ngày hôm nay, cô có thể trách ai? Chẳng thể trách ai cả, chỉ có thể giận chính mình.

–         Trường Khanh, Trường Khanh!

Lý Giai vội vội vàng vàng đi đến bên cô:

–         Sao em lại chạy ra ngoài này hóng gió làm gì, cẩn thận cảm lạnh!

–         Lý Giai, lần này em và Phùng Tước thực sự chấm dứt rồi…

Cố Trường Khanh nhìn hoa đào bay đầy trời, nhẹ nhàng nói:

–         Mẹ anh ấy nói đúng, em không thể ích kỉ như vậy được, em không thể vừa muốn báo thù vừa muốn hạnh phúc, lại muốn giữ lấy sự dịu dàng của Phùng Tước… Mẹ anh ấy nói nhiều như vậy mà em cũng chỉ có thể nghe không thể phản bác, bởi vì…

Cố Trường Khanh nhẹ nhàng cười cười:

–         Bởi vì em chột dạ, từ khi em quyết định quay lại bên Phùng Tước em đã chột dạ, bởi vì em đã đoán được kết cục hôm nay nhưng vẫn lừa mình dối người mà đi đến bước này, kết quả Phùng Tước và em đều không vui vẻ…

–         Cái gì?

Lý Giai ngẩn ra rồi lập tức nói:

–         Mẹ Phùng Tước tìm em sao? Sao bà ấy có thể nói với em như vậy? Bà ấy không công bằng, rõ là là quyết định của hai em, em đâu lừa dối con bà ấy, dựa vào cái gì cứ đổ hết trách nhiệm lên đầu em! Hừ!

Lý Giai thở phì phì:

–         Thôi thì thôi, có mẹ chồng ghê gớm như vậy, dù sao này có lấy nhau thật thì cũng đủ phiền phức! Làm như con bà ấy là báu vật ấy? Cứ như chúng ta muốn túm lấy không bằng!

Hai người đi vào nhà, Lý Giai bảo người hầu nấu canh gừng để khu hàn, tránh sinh bệnh. Qua một hồi này, Lý Giai lại tỉnh táo lại, cô nhìn Cố Trường Khanh uống từng thìa canh gừng, thở dài thật dài:

–         Thực ra Phùng Tước là người con trai tốt… Trường Khanh, chẳng lẽ thực sự không có cách nào khác sao?

Trường Khanh ôm bát, độ ấm của bát khiến tay cô nóng lên nhưng không thể làm ấm đến lòng cô được.

–         Mẹ anh ấy không thể chấp nhận chuyện xấu nhà em, càng không có cách nào tha thứ cho việc em bỏ qua cảm nhận của bọn họ mà báo thù, khiến bọn họ mất thể diện, khiến cho Phùng Tước chịu đủ áp lực. Chuyện xấu vẫn còn đó, khúc mắc cũng chẳng thể xóa bỏ, mâu thuẫn không thể điều hòa.

–         Phùng Tước biết chưa? Lý Giai lại hỏi.

Cố Trường Khanh lắc đầu:

–         Em không định nói cho anh ấy, nếu đã quyết định buông tay thì cần gì lại khiến anh ấy có mâu thuẫn với cha mẹ, trong lòng khó chịu? Em chẳng làm được gì nhiều cho anh ấy, ít nhất chia tay cũng nên thoải mái một chút.

–         Cậu ấy sẽ không dễ dàng buông tay đâu.

–         Nếu em không cho anh ấy cơ hội, mọi thứ đều chỉ là không. Cùng một sai lầm, nếu em tái phạm đến lần thứ ba thì chỉ có thể nói, em là yêu tinh hại người hại mình.

Cố Trường Khanh cúi đầu.

Lý Giai khó chịu không thể nói nên lời, cô nghĩ thầm, đến cô còn khó chịu như vậy thì Trường Khanh sẽ đau lòng đến đâu.

Đây là số mệnh gì chứ? Mặc kệ là gia đình, công việc, cuộc sống, yêu đương đều chẳng thể thuận lợi, thay đổi bất ngờ, bộ bộ kinh tâm, chẳng qua chỉ là máu thịt, chỉ là một tâm hồn đơn thuần sao có thể từng bước từng bước mà sống đến hôm nay?

Là máu và nước mắt. Là xót xa và tôi luyện, là âm mưu và lạnh lẽo mới có thể tạo nên Cố Trường Khanh của ngày hôm nay nhưng Cố Trường Khanh ấy lại không phải là người con gái ai cũng có thể chấp nhận… Lý Giai chỉ cảm thấy đau lòng.

Cô ôm Cố Trường Khanh, ôm cô gái nhìn như mạnh mẽ mà thực ra lại rất yếu ớt này.

–         Trường Khanh, em không sai, đừng tự nghi ngờ chính mình, em đã cố gắng hết mình rồi, chẳng ai có thể làm tốt hơn em. Ích kỉ và tham lam vốn là bản tính của con người, ai dám nói không có? Chỉ khác nhau là ít hay nhiều mà thôi! Theo chị thấy, em còn chưa đủ ích kỉ, còn chưa đủ tham lam nên người bị tổn thương luôn là em…

Cố Trường Khanh ôm chặt Lý Giai, lòng cảm động không thôi:

–         Lý Giai, chị quả thực là thiên sứ trời ban cho em, cả thế giới này, ngoài chị ra chẳng có ai chịu hết lòng tìm cớ thoát tội cho em như vậy cả!

Hôm sau, Phùng Tước hẹn Cố Trường Khanh đi ăn tối.

–         Có một nhà hàng đồ ăn Quảng Đông mới mở, anh và bạn từng đến một lần rồi, rất được.

Phùng Tước ngồi trên xe, cười nói với Cố Trường Khanh, vẻ mặt dịu dàng thoải mái, hoàn toàn không ý thức được chuyện không hay sắp tới.

Cố Trường Khanh nhìn nụ cười như ánh mặt trời của anh, tim thắt lại đau đớn.

Về sau cuộc đời cô sẽ chẳng bao giờ còn ánh mặt trời này nữa.

–         Tay em lạnh quá, Trường Khanh, giờ tuy là đầu xuân nhưng nhiệt độ vẫn rất thấp, đừng mặc phong phanh quá!

Phùng Tước quay đầu nhìn cô một cái, mắt sáng ngời:

–         Dù em có mặc như gấu Bắc Cực thì anh vẫn thích.

–         Anh so sánh kiểu gì thế.

Cố Trường Khanh không nhịn được mà bật cười.

–         So sánh kiểu tình yêu!

Phùng Tước nhìn phía trước cười nói, chẳng hề thấy buồn nôn.

Cố Trường Khanh muốn cười nhưng lại không nhịn được mà nước mắt lăn dài, cô vội cúi đầu, lặng lẽ lau nước mắt.

About Heo Chảnh

Em sẽ tặng anh một mảnh đời mình. Nơi chính em cũng chưa từng bước tới… J.L. BORGES

Có một phản hồi »

Điều hướng bình luận

  1. Ms T. nói:

    Toi nghiep TK hichic. Thay ban ay co don va thieu thon tinh cam qua :((
    Mong rang sau nay HT se bu dap cho ban ay!

  2. PT vẫn chưa biết gì, tội thật,, yêu TK như thế, chia tay thế nào đây

  3. haithu nói:

    Dù em có mặc như gấu Bắc Cực thì anh vẫn thích.
    tội nghiệp anh PT

  4. tên chương là nước mắt nhưng sao e lại thẳng thấy giọt nước mắt nào cả, thanks ss Heo đã dịch truyện nhoa :)))

  5. Van Hoang nói:

    Hy vọng gjaj đoạn này mau qua,đọc buồn buồn

  6. nhukhiet nói:

    Minh thich cau ich ki va tham lam laban tinh cua con nguoi cua ly giai .thay su dau don cua TK minh thuong qua dung truoc lua chon kho khan do can rat nhieu su dung cam

  7. Lovely Cat [Sâu] nói:

    Phùng Tước gia, anh rất tốt, nhưng em rất tiếc….:)))))

  8. trangtrang nói:

    Cảm thấy thật thương PT luôn cố gắng làm mọi điều cho tinh yêu của minh nhưng đến cuối cùng vẫn không giữ được
    Cám ơn Heo

  9. ngoisao den nói:

    trời ơi, tội 2 anh chị quá, PT đã đau khổ rồi, TK lại càng đau gấp bội khi phải lựa chọn cách này..TK ơi, cố lên náo!

  10. Yang nói:

    bằng không biệt thự lớn như vậy, chỉ một mình cô ở thì rất lạnh lùng, cô đơn. >>> chị nghĩ dùng “lạnh lẽo” hay hơn :-??

    Mấy chương này thực sự chả muốn đọc, buồn chết đi được :((((((((((

  11. Đậu nói:

    vốn định hỏi lại là đi dâu -> đâu
    Phim Hàn xẻng soi đúng chỗ đau của c Khanh. Đọc nẫu ruột quá.
    Btw, khi yêu k ngại nói lời sến súa, đến lúc này mới thấy PT dễ thương.

  12. Dù Phùng Tước rất tốt, nhưng không hợp thật mà, haiz, khổ thân PT, CTK, truyện này có vẻ tác giả cho nhân vật thất bại trong tình cảm 1 chút, các phần khác đa phần là kiểu yêu đương rõ ràng từ đầu chí cuối của 2 nhân vật luôn, truyện này thấy ai cũng như là nhân vật chính ấy, chỉ có CTK là chính to nhất thôi :3

  13. Tình cảm hai người này kết thúc em cũng không thấy buồn gì mấy! Chỉ là cảm xúc của chị Khanh làm em đau lòng quá….. Đau khổ nhiều hay ít không phải đều do cảm xúc hết sao, việc gì phải tự hành hạ mình.

  14. Uyên minh nói:

    Cũng thương anh PT quá cơ. A PT ơi! E vẫn cô đơn nàyyyyyyyyyy :)))))))

  15. Linh Phương nói:

    Buông tay có lẽ sẽ tốt hơn cho cả 2 …. gdd PT như thế chắc khó thể chấp nhận TK hix:(

  16. matnalinhhon nói:

    buồn quá à….tội TK ghê

  17. Yến Nguyễn nói:

    Thế là xong chia tay kết thúc ko biết HT có nhân cớ hội này ko nhỉ? Ai sẽ là người đi đên cùng với TK đây? Hair….
    p/s thanks chị Heo

  18. Linh nói:

    ” Trên đời này đâu phải ai thiếu ai thì sẽ chết” cũng đúng !
    Tội cả 2 người, CTK vì có người cha không bằng cầm thú, PT vì có gia đình quá quan trọng địa vị T,T

  19. matnalinhhon nói:

    bởi thế yêu chi cho dằn vặt đau khổ…ko biết lựa chọn sao trước hai con đường mà chỉ được chọn 1

  20. nói:

    “so sánh kiểu tình yêu” : đọc mà bật cười, a không biết sắp phải đối mặt với j có khác

  21. Nhi nói:

    “Sở dĩ chị cảm thấy nó lãng mạn là vì nó không thực tế, đổi lại là cuộc sống bình thường, nếu vì cha mẹ phản đối mà bỏ trốn, tình cảm này rồi cũng sẽ dần biến chất, cho đến lúc đó sẽ chẳng còn là tình yêu mà chỉ là sự cố chấp.” ,
    “Sự thật chính là, nếu anh ta là đứa con trai hiếu thảo, anh ta sẽ cảm thấy đau khổ khi phải chọn giữa người yêu và cha mẹ mình, mặc kệ là chọn ai cũng khiến anh ta bất an, dù có thể ở bên người yêu thì sao? Không có cha mẹ chúc phúc thì cuộc sống vẫn khiếm khuyết. Cần gì như thế? Người yêu tìm là có, cha mẹ lại chỉ có một, nếu hết sức vẫn chẳng thể vẹn cả đôi đường thì thứ phải buông tay không nên là cha mẹ mình…”K
    những lời này của CTK hoàn toàn là đúng. Nên buông tay nếu phải chọn lựa. cuộc sống sẽ khó hạnh phúc nếu vẫn cố chấp. Đọc chương này mà lòng bùn rười rượi. bùn cho 2 phận con người, Tình yêu của PT sẽ thật khó để TK quên và cũng sẽ thật kho cho ai kia mún mở rộng cánh cửa này.
    cám ơn bạn.

  22. Jenny nói:

    nuoc mat trong long, muon khoc lam nhung k the to ra yeu duoi phai khong TK?

  23. Kitty nói:

    Doc chuong nay dau long qua. hic

  24. Roseanne nói:

    PT quá may mắn vì có những người xung quanh lo cho PT

  25. Phuong Chick nói:

    Troi oi,cat’, cat’ di, dung de tui phai phien nao them nua, TK va PT, chia tay di, do’ moi la con duong tot nhat

  26. Nana nói:

    Mình đã khóc khi đọc chương này :((( PT vẫn chưa biết gì, thương TK quá
    Cám ơn Heo nha

  27. thao anh nói:

    Van biet phai the ma sao ban roi nuoc mat
    . Sến qua nhi

  28. ” Em chẳng làm được gì nhiều cho anh ấy, ít nhất chia tay cũng nên thoải mái một chút” thương CTK quá….

  29. Tieu nói:

    Huhu, toj ngjep c that. May ma ben cj có Lí Gjaj an ủj, sẻ chja..

  30. ” Dù em có mặc như gấu Bắc Cực thì anh vẫn thích.

    – Anh so sánh kiểu gì thế.

    Cố Trường Khanh không nhịn được mà bật cười.

    – So sánh kiểu tình yêu!”
    đáng yêu như vậy, tình yêu của PT trong sáng như vậy, giá như….

  31. mebonbon nói:

    chạy ra ra đường lớn—-> bỏ bot chữ ra

    Sorry Heo và mọi ng, sao mình thấy nhẹ ng, vì tình yêu của pT đến luc này thì sến sẩm quá

  32. ot2981990 nói:

    PT là điểm sáng trong cuộc đời trọng sinh kiếp này của TK nhưng giờ TK phải làm sao?m đã khóc khi đọc chương này

  33. hangnguyen nói:

    Nghe bạn heo p/s thì HT là nam chính rồi , tim đau phổi đau nhưng không thể ngừng đọc .hix.. hix…hu…hu..!

  34. NP nói:

    Huhu tai sao lai cu tu cho minh la dung the CTK! Minh rat gian ban :(

  35. voicoi96 nói:

    Minh ra’t xu’c dong khi do’c cha’p nay. Kg biet TK noi chia tay PT se bi da ki’ch den mu’c nao…

  36. hoàng hảo nói:

    Trong tình yêu chỉ là truyện của 2 người. Nếu chia tay thì căn bản là yêu chưa đủ sâu

  37. Vũ Loan nói:

    Thuong chi TK qua

  38. mây nói:

    Ôi tim tôi đâu quá, chẳng lẽ 2 người sẽ kết thúc sao??? Tôikoo muốn như vậy đâu….thanks Heo!

  39. Vịt nhắng nhít nói:

    Thương 2 bạn ghê. Nhưng t vân muốn ship Hoàng Thao về với đội TK hơn cơ. 2 ng tính giống nhau dễ sợ ý

  40. phuonglinh nói:

    cuộ sống của KT có đau thương có hận thù nhưng nhiều hơn là may mắn. Có những người tuy không cùng huyết thống nhưng thật tâm yêu thương, che chở cho cô như vậy .

  41. huong nói:

    Heo edit hay wa heo ơi. Mình thích lắm. Cảm ơn heo nhiều nhé

  42. mói hay thế. rất muốn lưu lại

  43. me truyen edit nói:

    tội nghiệp quá huhu

  44. Nhung nói:

    Cảm ơn bạn đã edit

Điều hướng bình luận

Gửi phản hồi cho Phuong Chick Hủy trả lời