Chương 35: Xử trí

Cửu Trọng Tử

Tác giả: Chi Chi

Edit: Heo con

Dường như nam nhân đều là như vậy, luôn coi như không thấy chuyện trong nhà lục đục.

Dường như nam nhân đều là như vậy, luôn coi như không thấy chuyện trong nhà lục đục.

Du ma ma nhanh chóng dẫn vài quản sự, ma ma có uy tín trong phủ đến.

Ngọc Trâm ủ rũ đi theo sau các nàng.

Đầu tiên, Du ma ma mắng mỏ Ngọc Trâm trước mặt mọi người một hồi, khen ngợi Thỏa Nương sau đó hỏi Thỏa Nương vài câu:

–          Nàng còn mang cho vợ Quốc Khánh cái gì nữa không?

Thỏa Nương là người thẳng tính, chuyện cái kim sợi chỉ cũng nói toạc hết ra, Hải Đường còn ở bên cạnh bổ sung khiến sắc mặt Du ma ma càng lúc càng khó coi. Đợi hai nàng nói xong thì bà đã giận tím mặt, sai một người bên cạnh là Hoắc ma ma:

–          Ngươi gọi vợ Quốc Khánh đến đây.

Hoắc ma ma thoáng do dự nhưng rồi vẫn đi.

Vợ Du Quốc Khánh mặc áo lụa tơ tằm, đeo khuyên tai bằng vàng, vẻ diêm dúa lộ rõ. Nàng vừa thấy tình hình như vậy vội đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu Ngọc Trâm:

–          … Nàng nói muốn nhận con làm tỷ tỷ. Tỷ muội tặng nhau chút đồ cũng là chuyện thường, huống chi chỉ là những thứ nhỏ, con vốn cũng không để ý. Ai biết được Ngọc Trâm lại lấy trộm của tứ tiểu thư.

Nói xong bước đi:

–          Con sẽ đem đồ nàng tặng trả lại.

–          Con đứng lại đó cho ta!

Du ma ma lạnh lùng khiển trách:

–          Thất gia giao chuyện trong nhà cho ta, đó là vinh dự cho hạ nhân như chút ta. Con đừng có ỷ mình là con dâu của ta mà làm xằng làm bậy trong phủ…

Đậu Chiêu vô tình ngồi nghe.

Nàng chỉ cầng biết Du ma ma sẽ xử trí chuyện này thế nào chứ không cần biết thái độ của Du ma ma.

Đậu Chiêu quay về phòng. Mạt Lỵ vội theo sau.

Đậu Chiêu lấy giấy Tuyên thành luyện chữ, Mạt Lỵ ở bên mài mực.

Bên ngoài, tiếng ồn ào náo động một hồi rồi lại an tĩnh lại.

Thỏa Nương và Hải Đường giận dữ vén rèm bước vào: “… Ngọc Trâm chỉ bị phạt tiền tiêu vặt trong hai tháng, theo quy củ Đậu gia, người như vậy là phải đánh đòn rồi đuổi ra khỏi phủ. Còn cả tẩu tử Du gia nữa, nàng đã sớm tuyên bố không liên quan gì đến chuyện Đậu gia, Du ma ma giờ không trách tội nàng, chỉ không cho nàng vào phủ, chưa biết chừng lại đúng ý nàng đó”.

Thỏa Nương nói:

–          Nhắc đến chuyện này làm gì, chúng ta chỉ cần chăm sóc tứ tiểu thư cẩn thận là được. Về sau ngươi cũng phải thông minh một chút, đừng để người ta lại chiếm tiện nghi của tiểu thư nữa.

Hải Đường vội gật đầu lia lịa.

Đậu Chiêu nghe, tay cầm bút lông thoáng run lên.

Kiếp trước, nàng dùng người của điền trang.

Bọn họ đi theo nàng từ Thực Định đến phủ Tế Ninh hầu, cuối cùng có thể đứng vững bên cạnh nàng đều là những người trung thành, tận tâm và nhạy bén.

Kiếp này, nàng định dùng lại những người cũ. Chỉ là nàng còn nhỏ tuổi, nếu tùy tiện đưa những người này đến bên mình, chưa biết chừng lại là lộng xảo thành chuyên, không bằng đợi thêm hai ba năm nữa, nàng có làm gì cũng không khiến người ta nghi ngờ, lấy câu “thông minh từ nhỏ” là có thể qua loa xong chuyện.

Nàng vốn không định dựa vào những người của mẫu thân, nghĩ lại kiếp trước Vương Ánh Tuyết là kế mẫu của nàng, thanh lọc hậu viện, chèn ép, mượn sức người, đó là chuyện kế mẫu nào cũng làm. Mà khi đó nàng còn chưa hiểu chuyện, cũng không có đệ đệ nào để làm chỗ dựa, người của mẫu thân lại chẳng có chút hi vọng nhờ cậy nào, lâu dần, bọn họ tự có quyết định của mình cũng là dễ hiểu.

Nhưng dù có hiểu thì cũng không có nghĩa là nàng sẽ tha thứ.

Bởi vậy, Đậu Chiêu mặc kệ chuyện này.

Chỉ cần mọi người có thể mơ hồ sống qua hai ba năm nữa, trước khi nàng đón được người về thì nàng chấp nhận mắt nhắm mắt mở cho qua, cũng coi như là cảm ơn các nàng từng hầu hạ mẫu thân.

Nhưng giờ xem ra nàng nghĩ sai rồi.

Nhà Du ma ma chẳng qua chỉ là một nhũ mẫu, vậy thì dựa vào cái gì mà vợ Du Quốc Khách lại tuyên bố không nhận bạc của Đậu gia?

Chẳng qua là giúp Du ma ma để ý việc vặt trong phủ rồi kiếm được tiền riêng nên mới không cần chút bạc đó của Đậu gia mà thôi.

Nhất thời, lòng nàng bừng lên ngọn lửa giận vô cớ.

Lúc mẫu thân qua đời, Du ma ma khóc rất đau khổ, nàng tin Du ma ma có tình cảm chân thành với mẫu thân nhưng nghĩ việc Du ma ma xử trí Ngọc Trâm và con dâu mình, nàng cũng tin vào phán đoán của chính mình.

Chưa biết chừng, kiếp trước Vương Ánh Tuyết có thể khống chế người của mẫu thân là vì bắt được nhược điểm của Du Quốc Khánh cũng nên.

Nghĩ vậy, Đậu Chiêu buông bút, sai Triệu Nghị:

–          Ngươi mang cái hộp khắc hoa mẫu đơn đến đây.

Thỏa Nương đi lấy hộp, Đậu Chiêu hỏi Mạt Lỵ và Hải Đường:

–          Các người biết phân biệt mật tịch và hoàng bảo thạch?

(Mật tịch: Theo địa chất học thì mật tịch và hổ phách là một, nhưng bình thường thì thứ nào trong gọi là hổ phách, thứ nào đục thì gọi là mật tịch. Mật tịch đeo trên người lâu, nhiễm hơi người sẽ chuyển về thành hổ phách. Ở TQ cổ, mật tịch là thứ rất quý. Hoàng bảo thạch là loại đá quý màu vàng)

Hai thứ này đều màu vàng.

Mạt Lỵ và Hải Đường đều có chút kinh ngạc.

Tứ tiểu thư rất ít khi nói chuyện với các nàng.

Thoáng yên lặng, Mạt Lỵ lắc lắc đầu, Hải Đường chần chừ một lúc rồi cũng lắc lắc đầu.

Sớm biết là vậy!

Đậu Chiêu nhíu mày.

Mẫu thân đột nhiên qua đời, bên trong rối loạn, những tiểu nha hoàn mới đến cũng không được dạy dỗ cẩn thận, mà tuổi của nàng lại là nhược điểm trí mạng, nàng dù có muốn dùng bọn họ thì bọn họ cũng không có đủ năng lực ấy, huống chi trong nhà này, ngoài Thỏa Nương ra nàng lại không tin tưởng ai! Nhưng Thỏa Nương vẫn là theo nàng rồi học thêm được một số điều, cứ như vậy, Ngọc Trâm kia biết đọc biết viết sớm muộn gì sẽ trở thành quản sự chính trong phòng nàng.

Thỏa Nương bê hộp đến.

Đậu Chiêu mở chiếc hộp ra, lấy ra tờ giấy ghi danh sách các món đồ ra.

Chuyện kiếp trước đã hình thành cho nàng cách làm việc cẩn thận mà cũng rất to gan, nàng đã quen với việc ghi lại danh sách đồ đạc của mình. Giờ đến lúc phát huy côn dụng.

Đám nhũ mẫu nếu có lòng tham, thủ đoạn nhanh và gọn nhất là không ghi lại những đồ đạc này vào danh sách, sau này trộm đi căn bản cũng chẳng ai hay biết.

Ăn mặc, chi phí trong phòng nàng đều lấy từ quỹ, sổ sách đặt tại chỗ tam bá phụ. Đồ của mẫu thân do cữu mẫu tự mình ghi lại thành danh sách, chỗ phụ thân một quyển, chỗ cữu mẫu một quyển, chỗ Du ma ma một quyển. Thứ duy nhất Ngọc Trâm có thể lấy là đồ của nàng.

Xem ra, nàng chỉ đành tự kiểm kê đồ của mình.

Lại nói, đã mười mấy năm rồi nàng chưa làm chuyện này.

–          Các ngươi đều ra đi!

Đậu Chiêu nói với đám Thỏa Nương:

–          Đừng để Ngọc Trâm xông vào là được.

Thỏa Nương đáp lời rồi đi ra ngoài.

Mạt Lỵ đi theo Thỏa Nương, Hải Đường đi đến cửa thì lại dừng bước.

–          Tứ tiểu thư, có phải người muốn kiểm kê đồ đạc?

Nàng bất an nói: “Tổ mẫu ta từng hầu hạ lão thái thái, nhà chúng ta có mấy món đồ do lão thái thái ban tặng, tổ mẫu ta thường đem ra lau…”

Đậu Chiêu nói:

–          Vậy ngươi đến đây giúp đi!

Hải Đường cao hứng ngồi bên cạnh giúp Đậu Chiêu kiểm tra đồ đạc.

Đậu Chiêu chỉ qua một lượt nàng đã học xong, biết đâu là mã não, đâu là hổ phách.

Học hỏi nhiều, có nhiều kinh nghiệm thì cũng tạm có thể dùng.

Đậu Chiêu thầm gật đầu.

Lúc này, thư đồng của Đậu Thế Anh đến đây bẩm:

–          Thất gia nói mấy ngày tới ngài và lục gia có việc, dặn tứ tiểu thư tự luyện chữ.

Đậu Chiêu cũng không muốn gặp phụ thân, gật đầu bảo Mạt Lỵ thưởng cho thư đồng kia mấy tiền rồi tiếp tục cùng bọn Thỏa Nương tìm đồ.

Đến chiều, kiểm kê ra thấy thiếu một cây trâm vàng đính đá thạch lựu và một chuỗi phật châu bằng gỗ trầm hương.

Đậu Chiêu sai Thỏa Nương:

–          Ngươi đi nói với Du ma ma, bảo bà ta tìm hai thứ này về cho ta.

Thỏa Nương giận đến giơ chân múa tay:

–          Ngọc Trâm cũng thật to gan. Chỉ có ngày ngày bắt giặc chứ có ai ngày ngày phòng trộm, ta thấy việc này nên nói với thất gia một tiếng.

–          Không cần. Tìm được đồ về là được. Đậu Chiêu nói.

Thỏa Nương thấy Đậu Chiêu nói như vậy đành tạm bỏ qua cho Ngọc Trâm, cầm danh sách đồ, thở phì phì đi tìm Du ma ma.

Đậu Chiêu lại có tính toán khác.

Sở dĩ Ngọc Trâm có gan to như vậy cũng không phải vì khinh mình còn nhỏ mà là vì Du ma ma quản mọi chuyện bên trong.

Chuyện này gây rối đến chỗ phụ thân, dựa vào tính cách của phụ thân, cùng lắm là đánh Ngọc Trâm mấy roi rồi đuổi đi, sao nghĩ được nhiều.

Dường như nam nhân đều là như vậy, luôn coi như không thấy chuyện trong nhà lục đục.

Chẳng bằng nàng tự nghĩ cách.

Đậu Chiêu và Hải Đường thu dọn đồ đạc, Huyên Thảo chạy vào.

Thấy trong phòng cũng chỉ có ba người, nàng lập tức hào hứng nói:

–          Ta nói cho các ngươi nhé, bên Tê Hà viện có chuyện rồi!

Đậu Chiêu sửng sốt.

Mạt Lỵ và Hải Đường đều vội hỏi:

–          Xảy ra chuyện gì, Huyên Thảo tỷ tỷ, mau nói đi!

Huyên Thảo rất thích chuyện thị phi, vì chuyện này bình thường Thỏa Nương đều không để ý đến nàng. Thấy mọi người đều nhìn mình chăm chí, nàng rất đắc ý nói:

–          Vừa rồi đại ca và đại tẩu của Vương di nương tới đón nàng, nàng không về, đại ca của Vương di nương liền cho nàng một bạt tai khiến mặt Vương di nương sưng vù lên. Nhị tẩu của Vương di nương lại nói rằng đại tẩu của Vương di nương là người độc ác, giật dây đại ca đánh Vương di nương. Đại tẩu của Vương di nương giận đến độ cãi cọ với nhị tẩu. Vương di nương lại bế Minh thư nhi đòi chết…

Nàng tặc lưỡi nói:

–          Bên kia thật náo nhiệt, thất gia không có ở nhà nên lão thái gia đành phải qua đó khuyên can.

–          Không thể nào! Làm sao mà ngươi biết được.

Mạt Lỵ và Hải Đường đồng thanh hô lớn.

Huyên Thảo đắc ý nói:

–          Đâu chỉ có ta, Uyển Nhi hầu hạ Đinh di thái thái, Thanh Hải bên cạnh thất gia đều trốn ở một bên xem trò đó! Thanh Hải còn bị lão thái gia bắt được, may mà hắn thông minh nói là thất gia đã dặn, Tê Hà viện có động tĩnh gì thì phải qua xem, lão thái gia lại vội chuyện bên đó nên hắn mới thoát tội, bị lão thái gia phái qua Đông phủ mời thất gia về.

Đậu Chiêu cứng họng:

–          Trước mặt lão thái gia mà Vương di nương cũng dám làm ầm với đại ca, đại tẩu mình?

Huyên Thảo gật đầu lia lịa.

Đậu Chiêu cười lạnh.

Từng gặp qua kẻ ngu nhưng chưa thấy ai ngu xuẩn hơn Vương Ánh Tuyết.

Kiếp trước sao nàng có thể coi Vương Ánh Tuyết là đối thủ?

Nàng dặn Huyên Thảo:

–          Vậy ngươi lại đi xem xem còn gì nữa không?

Lời này gãi trúng chỗ ngứa của Huyên Thảo, nàng đáp lời rồi vội chạy đi như chớp.

Bên kia, mãi đến lúc lên đèn thì mới yên tĩnh lại.

Huyên Thảo cảm khái nói:

–          … Người xinh đẹp, dịu dàng như Vương di nương, không ngờ trước kia lại chịu nhiều khổ sở như vậy.

Mạt Lỵ và Hải Đường không khỏi vây lấy nàng, đến ngay cả Đậu Chiêu cũng a một tiếng, rất hứng thú nghe nàng nói tiếp.

Huyên Thảo liền đem việc Vương Ánh Tuyết khóc lóc kể lể chuyện mình bị Lôi gia từ hôn đau khổ thể nào, cảm kích đại tẩu có thể gả vào Vương gia, tự thề trong lòng về sau dù có nhịn đói cũng không thể để đại tẩu và các cháu mình chịu đói, còn nhỏ đã phải ra ngoài kiếm tiền, buôn bán gian nan cỡ nào… Nói đến độ Vương Trí Bính và Cao thị á khẩu không nói được gì.

–          Nhị tẩu của nàng thật là lợi hại!

Huyên Thảo run người nói:

–          Không chỉ nói đỡ cho Vương di nương mà còn mắng cả thất gia, lão thái gia nữa. Nói cái gì mà muốn đi kiện thất gia và lão thái gia, để cho thất gia không thể làm quan, để lão thái gia mất mặt… khiến cho lão thái gia giân không nói được gì. Nhị tẩu của Vương di nương còn để cho ma ma bên người của mình đi gọi huynh đệ mình tới, nói muốn cùng Đậu gia lên công đường đó.

Đậu Chiêu cười ha ha.

Bàng Ngọc Lâu, vẫn luôn đáng yêu như vậy!

About Heo Chảnh

Em sẽ tặng anh một mảnh đời mình. Nơi chính em cũng chưa từng bước tới… J.L. BORGES

Có một phản hồi »

  1. lauralaura97 nói:

    Làm vậy chẳng khác nào VAT ép Đậu gia lập làm thê,vậy dù được lập thì cũng sẽ bị ghét…hihi…mong chương sau quá

    • Heo con nói:

      đúng rồi, sau này bị ghét nhục lắm luôn ^^

      • huongtruc nói:

        Là sao, Heo ơi? VAT vẫn được phù chính à? Trời ơi, sao lạ vậy? Đừng nói với mình là cha của Đậu Chiêu lại mềm lòng đấy nhé. Hay là nhà VAT có thủ đoạn gì? Khổ thân Đậu Chiêu, hi vọng ĐC có thể chiến đấu oanh liệt với bà mẹ kế này… Truyện có vẻ đến đoạn cao trào, hấp dẫn rồi đây. Mình thì vẫn hi vọng VAT ra đi hơn. Để cha ĐC bớt day dứt, mà ĐC cũng k phải âm thầm toan tính, được sống vô tư đúng với lứa tuổi mầm non của mình.

  2. purinrin nói:

    Thất gia giao chuyện trong nhà cho ta, đó là vinh dự cho hạ nhân như chút ta => chúng ta

  3. tieunamphong nói:

    ai`… ko hiểu sao cái đoạn chị kiểm đồ lại thấy buồn cười… m bị chập rùi sao

  4. bong nói:

    Ko lẽ VAT vẫn cứ được phò chính?

  5. lili nói:

    VAT gianh chong nguoi ta, that dang ghet

  6. VAT sẽ được phù chính thôi. Nhưng mà vào cửa rồi cũng chẳng còn chút thể diện nào nữa đâu, khác hẳn với kiếp trước uy phong của bả. Bây giờ trong lòng ba ĐC chỉ còn lại ân hận với day dứt thôi.

  7. Oh, ko. Mình chỉ đoán thôi. Mình tin có vay thì sẽ có trả mà. VAT rồi thì sẽ phải trả giá cho gì bà ấy đã gây ra.

  8. Thương Nguyệt nói:

    Kiếp trước VAT làm mưa làm gió dc chẳng qua là vì ĐC còn nhỏ thôi, nhìn xem, kiếp này k phải nát bấy hay sao, thật mong chờ những ngày sau ghê ;D

  9. chipmaikhoi nói:

    Thật ra VAT có làm chính thê hay không, không quan trọng. Vì thật ra VAT đáng ghét nhưng cũng không phải quá đáng ghét, vấn đề là làm chính thê mà không có tình êu hoàn toàn của người chồng mới là đáng sợ, cũng nên để cho VAT nếm trãi cảm giác ghen tức là thế nào, chẳng hạn Đậu Anh có thêm vài người thiếp, vài đứa con với các thị thiếp đó chẳng hạn.

  10. Dịch Phong nói:

    ta nghĩ bé Ngọc Trâm với Du mama sau này sẽ bị bạn Đậu xử đẹp =))))))
    náo nhiệt thật, họ Vương mất hết mặt mũi chứ còn gì nữa, xem cái màn lôi kéo cãi nhau mà cười gần chết, bà Bàng thú vị thật =))))))))
    riêng ta ta vẫn muốn Vương Ánh Tuyết phù chính, để chị Đậu đấu với bả, ko kéo thêm người vô tội vào vũng bùn này nữa =D

  11. “Hai Đường vội gật đầu lia lịa” ~> Hải Đường.

  12. Tiểu Du nói:

    “Nàng chỉ cầng biết Du ma ma…” ~> cần
    “Đó là vinh dự cho hạ nhân như chút ta” ~> chúng

  13. Pé Bầu nói:

    đó là vinh dự cho hạ nhân như chút ta. => chúng ta
    cầng biết=> cần biết
    đọc cái đoạn vương ánh tuyết bị bạt tai khoái chí vô cùng

  14. MeoMeo nói:

    Góp ý xíu nè: “Giờ đến lúc phát huy côn dụng.” :)
    Thank chị Heo ~~~

  15. khongtheyeu nói:

    phù chính nhưng bị cả nhà ghét thì cũng khổ cả đời. haha

  16. Nhã Nhã nói:

    “Bàng Ngọc Lâu, vẫn luôn đáng yêu
    như vậy!” =))))) thích ĐC quá, có bà Bàng này,mọi chuyện trở nên thú vị thật

  17. dungntk54 nói:

    có lên làm chính thất nhưng mà VAT chắc cũng không sống được yên đâu, chỉ mong chờ xem ĐC sẽ đáp trả lại như thế nào thôi!

  18. Ngọc Tuyết nói:

    Muốn biết nữ 9 làm sau đối phó với mẹ kế…

  19. July nói:

    VAT thích làm ầm mọi chuyện nhỉ, chả biết mục đích có đạt được không nhưng dễ bị người ta khinh lắm

  20. hiennguyen nói:

    Phụ thân ĐC tránh đi để êm chuyện thì về, ko ngờ chị em VAT lại làm loạn lên như vậy, xem chừng càng ngày càng khó giải quyết

  21. thanh nhan nói:

    Thế vẫn làm chính thế a. Huhu thật là lắm chuyện đau đầu.

  22. dungmathhnue nói:

    Hahhah lần này to chuyện rồi đây

  23. ninhlun nói:

    Truyện này câu thoại các nhân vật hơi khó hiểu. Mình đọc chưa hiểu đoạn vì sao phụ thân ĐC lại có đính hôn với Chư gia nhỉ?

  24. ninhlun nói:

    Mà ĐC quay lại thì quá khứ sẽ bị thay đổi à? hay nhỉ. Nếu thế này mình cũng muốn chết đi sống lại khi mình 3 tuổi. hihi

  25. lethuy elly nói:

    muu ke cua Bang Ngoc Lau đang dc thực hiện r.ma mjk ko hiểu bà này muốn tốt cho VAT hay làmong cho VAT kang khổ kàng tốt.

  26. nana nói:

    Xem ra sắp có trò hay để xem rồi,thank heo

  27. merongcon83 nói:

    Mình thích nhìn những bức hình mỹ nhân trong từng chương của bạn .
    Đấu đi Đá đi ! Ta chỉ việc lót dép ngồi hóng xem diễn … 🌝🌝🌝

  28. Phù chính thì mơis có truyện tiếp cho các nàng đọc chứ. ĐC bắt đầu dọn đẹp chướng khí trong viện của minh rồi. Minh thích gia đấu qua đi.

  29. mebonbon nói:

    – Thất gia giao chuyện trong nhà cho ta, đó là vinh dự cho hạ nhân như chút ta. Con đừng có ỷ mình là con dâu của ta mà làm xằng làm bậy trong phủ…
    —–> chúng ta

  30. mymatgach0810 nói:

    Ta nghĩ kiếp trước xung quanh ĐC xảy ra chuyện gì thì h trọng sinh vẫn z, VAT vẫn lên làm chính thất, mà ĐC vẫn sẽ có 2 người e, chỉ có khác là ĐC ko phải lấy cái anh Ngụy gì gì đó thui.

  31. Uầy, bà chị dâu họ Bàng lắm trò nhở =.=’
    Thanks Heo đã edit :*

  32. dlvu nói:

    Bàng thị đáng yêu??? Chỉ mong là Vương Thị nếu không bị bắt quay lại nhà mẹ đẻ thì cũng ko đc phù chính, cũng ko có sinh thêm đc con trai.

  33. dothingocchi nói:

    Chuyện kiếp trước đã hình thành cho nàng cách làm việc cẩn thận mà cũng rất to gan, nàng đã quen với việc ghi lại danh sách đồ đạc của mình. Giờ đến lúc phát huy côn dụng. -> công dụng
    Càng làm lớn chuyện thì càng k thể phù chính mà dù có phù đc thì tình cảm của cha nữ chính dành cho Vương thị cũng chả còn,

  34. Jenny Chau nói:

    Đây là làm sao ? Muốn ép ĐTA được phù chính hả ? Đúng là đủ chiêu trò nha. Ong già Đậu Bạc này người chắc cũng như tên , là 1 người bạc bẽo vô tình ko tốt đẹp gì, để xem ông ta sẽ làm gì, chắc thấy hơi hám VNH mà giúp VAT lắm nha

  35. Bảo Bảo nói:

    – Đó đó Bàng thị này diễn xướng lùa vít hơi bị hay nha, cơ mà con vịt Vương Ánh Tuyết này cũng thật ngoan, rất nghe lời a, hahaha, kịch hay a kịch hay a, thật mong chờ nha nha nha :3

  36. kuncute nói:

    ha ha ha, rất chờ mong xem kịch hay tối nay :3

Gửi phản hồi cho Tiểu Du Hủy trả lời