Art_paintings_of_girls_bi646

Thịnh Thế Trà Hương

Tác giả: Thập Tam Xuân

Edit : Heo con

Chương 81 Sự chán ghét khó tả

Trang Tín Xuyên cùng Trang Minh Hỉ đi trên đường gặp Tạ Đình Quân.

Tuy rằng nữ tử chưa kết hôn phải chú ý không ra ngoài nhưng những ngày hội lại là ngoại lệ, cho nên hôm nay có rất nhiều cô nương ra ngoài du ngoạn.

Là Trang Minh Hỉ nhìn thấy Tạ Đình Quân trước, nam nhân phía Nam thường không cao bằng nam nhân phía Bắc. Dáng người cao lớn của Tạ Đình Quân trong đám người như hạc giữa bầy gà, rất nổi bật.

Vì nữ nhi tính rụt rè, Trang Minh Hỉ không tiện cùng Tạ Đình Quân chào hỏi nên bảo Trang Tín Xuyên đến nói chuyện với hắn. Trang Tín Xuyên chủ động chào hỏi Tạ Đình Quân, hai bên thi lễ rồi mời Tạ Đình Quân cùng đi. Tạ Đình Quân nhìn Trang Minh Hỉ đứng bên cười ngượng ngùng một cái rồi gật đầu đồng ý.

Bốn người cùng đi, Trang Tín Xuyên đi cùng Tạ Đình Quân, Trang Minh Hỉ đi cùng Lưu Bích Quân. Sau đó, Trang Tín Xuyên cố ý an bài để cho Trang Minh Hỉ và Tạ Đình Quân đi cùng nhau.

Tạ Đình Quân là người phương bắc hào sảng lại có sự nhiệt tình của người làm ăn nên không bao lâu đã cùng Trang Tín Xuyên xưng huynh gọi đệ. Mà Trang Minh Hỉ cũng không vội thể hiện mình, chỉ kéo tay Lưu Bích Quân mà lặng lẽ trò chuyện, thỉnh thoảng cười nhìn Tạ Đình Quân với ánh mắt sùng bái.

Lúc này, có bọn trẻ con dồn nhau chạy tới, không cẩn thận đụng vào Lưu Bích Quân một chút, Lưu Bích Quân không kịp chống đỡ đụng sang Trang Minh Hỉ, Trang Minh Hỉ vốn có thể đứng vững lại nhưng chỉ trong nháy mắt, nàng lại “úi chao” một tiếng mà ngã về phía Tạ Đình Quân. Tạ Đình Quân nhanh tay lẹ mắt đỡ nàng lại.

Trang Minh Hỉ xấu hổ ngẩng đầu, vẻ mặt ửng đỏ vẫn còn sự sợ hãi, vỗ vỗ ngực thở dốc, vô cùng động lòng người.

Trang Tín Xuyên vội vàng nói:

–   Minh Hỉ, còn không mau cám ơn Tạ công tử?

–   Cám ơn tạ công tử.

 Trang Minh Hỉ nhìn hắn, mày thanh tú, mắt như nước mùa thu, giọng nói đầy tình ý, chỉ cần là nam nhân thì ít nhiều cũng sẽ động lòng.

Tạ Đình Quân cũng không ngoại lệ, hắn yên lặng nhìn Trang Minh Hỉ một hồi rồi mới cười nói:

–   Trang cô nương khách khí.

Nói xong buông nàng ra.

Trang Minh Hỉ ngượng ngùng cúi đầu, khóe miệng mỉm cười, rất vừa lòng với lần gặp đầu tiên này.

Sau đó, Trang Tín Xuyên và Tạ Đình Quân nói chuyện, Trang Tín Xuyên sẽ vô tình hoặc cố ý nhắc tới muội muội, khiến cho Trang Minh Hỉ và Tạ Đình Quân nói chuyện đôi câu. Sau đó, Trang Minh Hỉ bắt đầu thể hiện mình, lời nói đầy ý thơ, đối với chuyện gì cũng có kiến giải của riêng mình. Quả thực khiến Tạ Đình Quân có ấn tượng rất tốt.

Đang lúc hai người nói chuyện càng lúc càng nhiều thì lại gặp được Trang Tín Ngạn cùng Tần Thiên.

Vốn cũng không có gì nhưng khi Tạ Đình Quân chủ động chào hỏi Tần Thiên thì sắc mặt Trang Minh Hỉ trầm xuống.

Chuyện lần trước tuy rằng huyên náo không vui nhưng nói thế nào cũng không liên quan đến Tạ công tử. Hơn nữa, giờ hắn chủ động chào hỏi nên Tần Thiên cũng không thể bỏ mặc. Dù sao hắn vẫn là khách quý của Trà Hành. Lập tức, Tần Thiên phúc thân với Tạ Đình Quân, khẽ chào:

–   Tạ công tử.

Khi gặp Tạ Đình Quân và Trang Tín Xuyên, sắc mặt Trang Tín Ngạn lại khôi phục vẻ lạnh nhạt bình thường, giống như bản năng tự vệ của hắn.

Tạ Đình Quân cười cười chào hỏi Trang Tín Ngạn, Trang Tín Ngạn thản nhiên đáp lễ.

–   Huynh trưởng ta chính là như vậy, Tạ công tử không cần để ý. Trang Tín Xuyên sợ hắn trách móc, vội vàng nói.

–   Không đâu, không đâu. Trang Đại thiếu gia quả thực rất khiến ta kính nể.

Tạ công tử cười nói, hai mắt đã vô tình liếc về phía Tần Thiên.

Vẻ mặt này của hắn khiến những người ở đây đều biến sắc.

–   Tần Thiên, các ngươi định đi đâu? Trang Minh Hỉ đứng bên cười hỏi.

–   Ta và Đại thiếu gia tùy tiện đi một chút thôi. Cũng không biết Tam thiếu gia đi đâu rồi.

Nói xong, Tần Thiên nhìn quanh. Trang Minh Hỉ chỉ về phía sau cười nói:

–   Ta thấy Tam ca đi về hướng kia.

–   Vậy sao?

Tần Thiên không chút nghi ngờ, định dẫn Trang Tín Ngạn đi tìm Trang Tín Trung, vừa mới định bước đi lại nghe phía sau có người gọi lớn:

–   Tần Thiên, Tần Thiên! Tìm được các ngươi rồi.

Nhìn lại, chẳng phải chính là Trang Tín Trung mà nàng đi mòn giày sắt tìm không thấy? Huynh muội Trang Tín Trung và chị em Phương Nghiên Hạnh đi về phía này:

–   Tìm được các ngươi rồi!

Trang Tín Trung cười nói với Tần Thiên. Sau đó lại chào Trang Tín Xuyên, thấy Tạ Đình Quân thì đôi bên lại chào hỏi.

–   Khi nãy Trang tiểu thư còn nói nhìn thấy các ngươi ở đằng kia. Tạ Đình Quân chỉ về hướng ngược lại cười nói với Trang Tín Trung.

Trang Minh Hỉ có chút xấu hổ, nhưng vẫn trấn định cười:

–   Có lẽ là ta nhìn lầm rồi.

–   Không đâu, lúc trước chúng ta ở bên đó, vừa mới đi qua đây. Trang Tín Trung cười nói.

Trang Minh Hỉ nhẹ nhàng thở phào, nhìn thoáng qua Tạ Đình Quân, nụ cười càng dịu dàng.

–    Nếu đã cùng tụ họp ở đây không bằng cùng đi thôi, nhiều người càng vui.

Tạ Đình Quân cười đề nghị, sau khi nói xong lại liếc nhìn Tần Thiên một cái.

Là do hắn nói nên huynh muội Trang Minh Hỉ dù không thích cũng không tiện phản đối. Chỉ cười đồng ý. Trang Tín Trung thật ra rất muốn đi cùng các ca ca nên luôn miệng phụ họa. Lại đi đến bên Trang Tín Ngạn, líu lo mượn Tần Thiên cuốn sổ để hỏi ý kiến của hắn.

Trang Tín Ngạn sắc mặt lạnh lùng , hắn cũng không muốn đi cùng Trang Tín Xuyên, nhất là lại thêm Tạ Đình Quân cứ luôn nhìn Tần Thiên nữa, trong lòng chán ghét khó tả. Mặc kệ hắn có chấp nhận hay không Tần Thiên vẫn là người của hắn, là nương cho hắn, những người này coi hắn như không tồn tại, hắn rất tức giận nhưng không hiểu là tức giận vì bọn họ không coi hắn ra gì hay vì điều gì khác.

Đang định phẩy tay áo bỏ đi, bởi vì hắn chắc chắn, chỉ cần hắn rời đi thì Tần Thiên sẽ đi cùng hắn. Hắn muốn cho bọn họ hiểu rõ một chuyện, Tần Thiên là người của hắn.

Đến lúc này, Phương Kiến Thụ vẫn không nói gì nhìn thấy đèn lồng trong tay Tần Thiên thì hỏi:

–   Tần Thiên, ngươi thích đèn lồng này?

Tần Thiên hoan hỉ đưa đèn lồng cho hắn xem:

–   Phương thiếu gia, ngươi có thấy chiếc đèn lồng này thú vị không?

–   Nói thú vị, có một chỗ có rất nhiều đèn lồng đẹp. Phương Kiến Thụ cười nói.

Phương Nghiên Hạnh cười tiếp lời:

–   Tiểu đệ, ngươi nói là chỗ thi đối câu tặng đèn lồng lúc trước chúng ta đi qua. Không sai, chỗ đó đèn lồng rất đẹp, nghe nói đều là do sư phụ làm đèn lồng bậc nhất Dương thành ta làm, trong đó có chiếc đèn lồng kéo quân lưu ly là đẹp nhất.

–   Đúng thế, chiếc đèn lồng đó đẹp lắm.

Trang Minh Lan đi theo ca ca không nhịn được nhô đầu ra nói. Nàng trời sinh tính tình yếu đuối hay ngại ngùng, thấy Tạ Đình Quân là người lạ thì vội nấp sau Trang Tín Trung nhưng khi nghe tẩu tẩu nhắc đến chiếc đèn lồng đó thì không nhịn được mà nói. Bởi vì nàng thực sự rất thích chiếc đèn lồng đó. Đáng tiếc ca ca không biết đối câu, không có hứng thú với trò chơi này nên mới không ở lại.

Nghe được ba chữ “đối câu đối” trong lòng Trang Minh Hỉ đã có chủ ý, nàng cười khanh khách đi đến bên Trang Minh Lan, kéo tay nàng tỏ vẻ rất thân thiết nói:

–   Xem ra ngũ muội thực sự thích chiếc đèn lồng đó. Nếu như vậy, chúng ta là ca ca, tỷ tỷ, sao không đáp ứng nguyện vọng cho muội muội ấy?

Trang Minh Lan thấy mình trở thành tiêu điểm cho mọi người thì đỏ mặt, lại định trốn ra sau ca ca. Sự nhát gan của nàng hiển nhiên là đối lập với sự hào sảng của Trang Minh Hỉ.

Lời nói của bọn họ sớm đã khiến Tần Thiên có hứng thú, cái này giống hệt trong tiểu thuyết vậy. Tài tử giai nhân gặp nhau dưới đèn, tài tử thể hiện tài hoa, thắng được đèn lồng, đem lại nụ cười cho mỹ nhân…

Đây chính là trò hay, không xem rất đáng tiếc !

Nàng xoay người nhìn về phía Trang Tín Ngạn, vẻ mặt chờ đợi, Trang Tín Ngạn nhìn vẻ mặt nàng đã thấy nàng mắt sáng bừng nhìn mình như đang nói:“Thiếu gia, đi thôi, đi thôi.”

Lòng Trang Tín Ngạn đột nhiên mềm nhũn lại, chân muốn bước đi lại rút về. Nhưng thấy Tạ Đình Quân nhìn Tần Thiên cười thì trong lòng lại phiền chán. Hắn xoay người, dẫn đầu đoàn người đi về phía Trang Tín Trung chỉ.

Tần Thiên vội vàng theo đi, những người khác đi theo sau.

Tần Thiên bước vài bước đã đuổi tới bên Trang Tín Ngạn, Trang Tín Ngạn lòng thư thả một chút nhưng không ngờ Tạ Đình Quân cũng bước lên theo.

–   Có phải nữ nhân các ngươi đều thích đèn lồng không? Tạ Đình Quân cười hỏi Tần Thiên.

–   Chắc là vậy.

Tần Thiên cười trả lời, bởi vì nàng ở Trà Hành vẫn thường tiếp xúc với nam nhi nên vẫn không cảm thấy nói với Tạ Đình Quân như vậy là có gì không ổn.

–   Muội muội Uyển Quân của ta cũng lớn như ngươi vậy, thích nhất đèn lồng. Mồi lần đến Trung thu hay Nguyên tiêu đều quấn lấy ta đi chơi phố, phàm là đèn lồng đẹp đều nghĩ đủ mọi cách để có được, treo sáng trưng cả phòng.

–   Hôm nay sao không thấy muội muội của Tạ công tử cùng đi?

Tạ Đình Quân nhìn nàng một cái, cười nói:

–   Nàng còn ở lại nhà cũ, tổ mẫu không khỏe, nàng ở đó làm bạn với người.

–   Đúng là cô nương hiếu thuận. Tần Thiên khen.

Tạ Đình Quân chắp tay sau lưng, ngẩng đầu cười cười, động tác này khiến cho hắn có vẻ cực cao lớn:

–   Muội muội đó của ta quả thực rất đáng yêu!

Nói xong, hắn lại cúi đầu, nhìn về phía Tần Thiên, hai mắt thâm thúy.

–   Cũng như cô nương ngươi vậy đó!

Giọng hắn vốn có chút trầm thấp, khi nói những lời này lại cố ý ép càng thấp, nghe vào tai như có cảm giác chấn động.

Tần Thiên có chút ngây người. Vẻ mặt hắn như vậy, lời hắn nói như vậy, nàng không ngốc sao không hiểu ý hắn? Nhưng thế là sao? Bọn họ mới gặp có vài lần?

Lòng Tần Thiên có chút loạn, tuy không phải động lòng gì nhưng một công tử như vậy nói với mình những lời này sao nàng có thể không có cảm giác, nàng cũng chẳng phải ni cô. Nhưng nàng rất rõ ràng rằng Tạ Đình Quân không hợp với nàng.

Nàng cười gượng hai tiếng:

–   Công tử nói đùa, lệnh muội sao có thể sánh với ta.

Lời này vừa nói ra, hai người đều ngây ngẩn cả người, Tần Thiên phản ứng kịp, mặt đỏ bừng lên vội xua tay nói:

–   Không phải, không phải, ý ta là sao ta có thể so với lệnh muội được!

Tạ Đình Quân nhìn nàng một hồi, bỗng nhiên ngẩng đầu lên cười ha hả.

Tiếng cười này lập tức khiến mọi người chú ý.

Tần Thiên xấu hổ không ngừng nhưng khóe mắt nhìn thấy có người cưỡi ngựa về hướng này, vội kêu lớn:

–   Tránh ra, tránh ra!

Người bên ngoài đều tránh né nhưng chỉ có Trang Tín Ngạn ở bên vì không nghe thấy mà không có phản ứng gì, mắt thấy hắn sẽ bị khoái mã đụng vào.

Lúc khẩn cấp, Tần Thiên vội vươn tay kéo Trang Tín Ngạn qua một bên. Khoái mã sượt qua người Trang Tín Ngạn, Trang Tín Ngạn không bị chút tổn thương nào. Tần Thiên thấy vậy thì thở phào đi qua bên người hắn, Trang Tín Ngạn lông tóc không sao, Tần Thiên thở dài nhẹ nhõm một hơi, vừa định hỏi Trang Tín Ngạn có sao không. Đến lúc này, Trang Tín Ngạn quay đầu nhìn nàng, sắc mặt lạnh lùng vô cùng, hắn dùng sức vung tay, lạnh lùng, kiên quyết đẩy nàng ra.

About Heo Chảnh

Em sẽ tặng anh một mảnh đời mình. Nơi chính em cũng chưa từng bước tới… J.L. BORGES

Có một phản hồi »

  1. luckily26590 nói:

    Là Trang Minh Hỉ nhìn “thất” Tạ Đình Quân trước
    Muội “muổ”i Uyển Quân của ta cũng lớn như ngươi vậy

    “Không đâu, lúc trước chúng ta ở bên đó, vừa mới đi qua đây. Trang Tín Trung cười nói

    Trang Minh Hỉ nhẹ nhàng thở phào, nhìn thoáng qua Tạ Đình Quân, nụ cười càng dịu dàng

    Không có, chúng ta phía trước đi qua bên kia, vừa mới mới chuyển lại đây.Trang tín trung cười nói.” ( đọan này lặp rùi )

    anh Tín Ngạn lại tự ti rùi

  2. Thongminh123 nói:

    A ăn dấm chua lè mà ko bít

  3. tinydolphin nói:

    nàng người khanh khách—>nàng cười khanh khách
    Muội muổi Uyển Quân—>Muội muội Uyển Quân

Gửi phản hồi cho Sữa chua nếp cẩm Hủy trả lời